Chương 22-1

Cùng lúc đó, Lục Minh và Trương Nghị đang ngồi trong ký túc xá của Tưởng Tinh Trạch, cả ba trò chuyện vui vẻ.

Lục Minh: "Ấn theo tác phong làm việc của Dung Thời trước đó thì ngày mai hoặc ngày kia chắc chắn sẽ có hành động."

Nghĩ tới sự việc xảy ra với Lâm Đang, Trương Nghị thận trọng hỏi: "Liệu hắn có thể lấy được video giám sát từ nơi nào đó không?"

"Không đâu." Tưởng Tinh Trạch nâng ly rượu chậm rãi lắc, màn hình ảo trước mặt đang hiển thị trang chủ diễn đàn ẩn danh của trường quân đội.

"Lần trước tôi đã đánh giá thấp hắn, không ngờ hắn lại biết hệ thống có bản sao lưu." Hắn ta cười: "Lần này tất cả các video giám sát đều bị phá hủy, bản sao lưu từ hệ thống đã được xóa bỏ hoàn toàn, chỉ cố ý để lại đoạn kia thôi."

Nghe thế, Lục Minh bèn hỏi thử: "Quyền hạn trong tay anh còn chưa bàn giao hết cho hắn ư?"

Lẽ ra trước buổi lễ, quyền hạn chủ tịch cũ - mới phải bàn giao xong.

"Sao dễ dàng giao cho hắn như thế được?" Tưởng Tinh Trạch cười khẩy: "Không phải hắn rất tài giỏi sao? Để tôi xem tới lúc đó hắn đến cầu xin tôi như thế nào."

Nói cách khác hiện tại Dung Thời chỉ có tên tuổi chủ tịch chứ không có thực quyền.

Lục Minh thầm trao đổi ánh mắt với Trương Nghị rồi cười nói: "Ảo tưởng mình có chút thực lực thì gánh vác được mọi việc, chưa cho nếm mùi đau khổ thì sẽ không nhớ kỹ."

"Thái độ chẳng coi ai ra gì, với chúng ta chưa nói, thế nhưng với chủ tịch Tưởng cũng chẳng nể nang chút nào, thật quá đáng!" Trương Nghị hát đệm: "Còn dung túng cho tình nhân nhỏ đánh người nữa, quả thực không đặt nội quy trường học vào mắt!"

Đang trò chuyện, thiết bị đầu cuối của Tưởng Tinh Trạch bỗng vang lên.

Nhìn thấy cái tên gọi đến, hắn vội buông chén rượu, đứng dậy nhanh chóng sửa sang quần áo, mặt khác ra hiệu cho hai người đừng lên tiếng.

Liên lạc video được kết nối, Tưởng Tinh Trạch bỏ vẻ ngạo mạn, cung kính chào theo nghi thức quân đội: "Thượng tá Lâm!"

Trên màn hình xuất hiện một người đàn ông trung niên mặc quân phục, mày rậm mắt xếch, làn da ngăm đen, đúng là Lâm Phong, sĩ quan phó chỉ huy quân đoàn số 7, anh trai Lâm Mạt.

"Cuối tháng này tiến hành cuộc chiến khai phá tinh cầu hoang. Trong tháng, tôi sẽ gửi đơn xin phép hiệu trưởng cho cậu cùng đi làm nhiệm vụ. Cậu nhớ điều chỉnh tốt lịch học và báo với quân đoàn số 7 trước ba ngày."

Nghe thấy cuộc chiến khai phá tinh cầu hoang, đôi mắt Tưởng Tinh Trạch sáng bừng, hắn gắng đè nén kích động nói: "Vâng! Nhất định tôi sẽ báo cáo đúng thời hạn!"

Các quân đoàn trong quân đội thường xuyên làm nhiệm vụ, tương tự cuộc chiến khai phá tinh cầu hoang thì bình quân cứ ba tháng sẽ tiến hành một lần, trong khu vực nguy hiểm từ cấp hai đến cấp năm.

Quân đoàn có thể căn cứ theo yêu cầu của nhiệm vụ để tuyển sinh viên học viện đi kiến tập, theo quân đoàn ra tiền tuyến rèn luyện, nói trắng ra là lấy không công trạng.

Ngoài cuộc chiến khai phá hợp tác có quy mô lớn, bình thường học viên rất khó kiếm được một vị trí, bởi vị trí đó thường được trao cho những học viên đã được ghép cặp.

Mà người cùng Tưởng Tinh Trạch ghép cặp chính là Lâm Phong.

Ngắt thông tin, Tưởng Tinh Trạch không kìm được bật cười.

"Chúc mừng anh." Lục Minh nghiêng người chạm ly với hắn.

Trương Nghị cười bảo: "Sự nghiệp của chủ tịch Tưởng không ngừng phát triển, mà kẻ nào đó vẫn còn lăn lộn trong vũng bùn, quá sảng khoái!"

Tưởng Tinh Trạch nâng ly rượu hớp một ngụm, môi lộ nụ cười châm chọc: "Ông trời làm bậy có thể tha thứ, nhưng tự làm bậy thì không thể sống."

Hôm sau, trên đường đi học, bước qua hành lang dài giữa vườn hoa, hắn nghe thấy tiếng nhiều người thảo luận.

"Phắc! Còn mua cả tài khoản ảo làm thuỷ quân nữa, bảo sao tự dưng có nhiều người nhảy ra mắng Dung Thời như vậy."

"Chuyện không phải hắn làm sao lại mắng chửi hắn nhỉ, có bệnh à?"

"Chính Lưu Hoành đăng bài, xem ra để tỏ rõ lập trường, sự việc lần trước hắn ta không so đo thật ư?"

"Lưu Hoành là người trọng nghĩa khí, Dung Thời giúp người anh em của hắn lật lại bản án, chắc hắn rất biết ơn."

Tưởng Tinh Trạch đi chậm lại, càng nghe càng nghi hoặc.

Hướng gió dư luận này, không đúng lắm.

Bước xuống dãy phòng học tầng dưới, lại nghe thấy nhóm Alpha đi tập thể dục buổi sáng trở về trò chuyện.

"Tên Đỗ Thụy và cái gì Long kia đều là thứ rác rưởi, đệt mợ Tống Du xuống tay còn quá nhẹ. Chúng nó mà còn ở lại học viện thì không chừng sẽ sàm sỡ trúng bà xã tương lai của tao mất."

"Thôi đi mày, cơ mà nhân cách tồi tệ mới quấy rối Omega như thế."

"Hai Omega hệ quân chính mà tao quen bảo, hôm qua cả hai liều mạng đăng bài đều bị xóa sạch, chắc chắn có kẻ giở trò sau lưng Dung Thời."

"Mày xem cho đến bây giờ hắn vẫn chưa chịu ghép cặp, mà không ghép cặp thì xuống đài, chức chủ tịch sao dễ làm như thế?"

Tưởng Tinh Trạch nhíu mày, tối qua trên diễn đàn đã xảy ra chuyện gì nhỉ?

Dung Thời tính sát giờ mới đến, đột nhiên bị tấn công bởi ánh mắt thương hại của cả lớp.

Tầm nhìn đảo qua phòng học, hầu như chỉ liếc mắt đã thấy Tống Du được một đám đông vây quanh.

Vẻ mặt cậu mất kiên nhẫn, còn Tần Lạc thì chắn trước mặt cậu, xua những người kia đi.

"Ở đây." Tống Du chống cằm viết gì đó, thấy Dung Thời đứng trước cửa, bèn vẫy tay với hắn.

Dung Thời ngồi xuống bên cạnh cậu: "Sao lại thế này?"

Tống Du đổi tay chống cằm, biểu cảm lười nhác: "Anh không xem diễn đàn sao, anh già?"

Dung Thời vuốt nhẹ thiết bị đầu cuối, âm thanh 01 vang lên.

【Vạch trần tên cầm đầu Trương Nghị, hỗ trợ bôi đen Đỗ Thụy và Hoàng Long, tôi đã đóng chương trình cưỡng chế xóa bài đăng và thuỷ quân ảo. Hiện giờ cả diễn đàn đang mắng chửi bọn chúng, thương ông chủ quá đi, hắc hắc.】

Dung Thời: "..."