Chương 3-2

Ánh mắt Tống Du nhìn cậu như nhìn một kẻ thiểu năng: “Thỏ Thỏ đáng yêu thế thì sao có thể là Beta được?”

Tần Lạc: “…” hắn rất mạnh đó!

Hai người vừa ra đến cổng lớn, trợ lý đặc biệt vội vã bước tới từ phía bên kia.

Trông thấy biểu cảm của anh ta, Tống Du đã đoán được chuyện gì xảy ra.

Trong phòng sách, trợ lý sa sầm gương mặt: “Văn kiện về dự án sửa đổi quy hoạch khai thác tinh cầu hoang đã chính thức ban hành, nhưng… chủ thầu lại biến thành đại điện hạ.”

Tống Du ngồi dựa vào ghế sô pha cao cấp, ngón tay gõ nhẹ lên tay vịn, vẻ mặt khó lường.

Tần Lạc bên cạnh chửi ầm lên: “Vì dự án kia mà điện hạ đã tra xét không biết bao nhiêu tư liệu, uổng công tốn sức như thế mà chẳng đề cập tới một câu nào. Dựa vào đâu phải chuyển hết cho anh ta chứ! Cái thứ vô… có thể làm được cái quái gì!”

Trợ lý đẩy gọng kính, trầm giọng: “Trong vòng nửa năm chúng ta đã bị đoạt đi ba dự án, đâu chỉ có thế, người của chúng ta dần bị loại khỏi những vị trí quan trọng, thay thế vào đó là người của đại điện hạ, tình thế này đối với chúng ta vô cùng bất lợi.”

Tay Tần Lạc nện lên mặt bàn: “Bệ hạ không ngó ngàng gì sao?”

Trợ lý lắc đầu: “Thật ngược đời, bệ hạ biết rõ năng lực của nhị điện hạ xuất chúng hơn đại điện hạ nhiều, thế mà lại mặc cho anh ta chèn ép nhị điện hạ, tín hiệu này cực kỳ nguy hiểm.”

Những cuộc tranh giành quyền kế vị luôn diễn ra trong mưa máu gió tanh, chẳng anh sống thì tôi chết. Năng lực cá nhân xuất sắc đến đâu mà không có đủ người ủng hộ thì chỉ có thể trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích.

Quốc vương ngầm đồng ý với hành động của đại vương tử, điều đó nói lên rất nhiều vấn đề.

Hai người thảo luận hồi lâu vẫn chẳng thấy Tống Du lên tiếng nên dần dần trầm mặc.

Tần Lạc sợ cậu khó chịu, cẩn thận ghé lại gần: “Điện hạ đừng tức giận, sớm hay muộn bệ hạ cũng hiểu rõ về anh thôi.”

Trợ lý: “Trước mắt đại điện hạ có bệ hạ nâng đỡ, thế đang mạnh, chúng ta hãy tạm nhẫn nhịn, tránh đi mũi nhọn.”

Tống Du cười nhạo: “Nhẫn nhịn ư?”

Trợ lý: “Trước tiên chúng ta lùi một bước để xoa dịu tình hình, chỉ cần nắm giữ nhược điểm của anh ta thì lập tức phản kích.”

Tống Du bỗng hỏi một vấn đề hoàn toàn chẳng liên quan: “Ngày hôm qua có những trường học nào tổ chức lễ khai giảng?”

“Lễ khai giảng ư?” Tần Lạc và trợ lý liếc mắt nhìn nhau, cậu khó hiểu gãi gãi đầu: “Học viện Quân đội Trung ương phải không nhỉ? Hai ngày trước em có nghe cha nói, con trai Lục Hữu Khải nhập học, chuẩn bị rất hoành tráng.”

Lãnh thổ sao Đế Quốc cực lớn, có vô số vệ tinh, nhưng thời gian khai giảng hầu hết giống nhau, chỉ có vài trường hợp ngoại lệ.

Phần đa các trường học khai giảng vào hai tháng trước, tuy nhiên Học viện Hoàng gia mới khai giảng được một tháng, còn Học viện Quân đội Trung ương vừa đón tân sinh viên tới nhập học.

Tống Du đứng lên, bảo trợ lý: “Chuẩn bị thủ tục chuyển trường cho tôi, tôi muốn chuyển tới Học viện Quân đội Trung ương.”

Tần Lạc choáng váng: “Bình tĩnh đã! Anh là vương tử, sao có thể đi học ở trường ngoài!”

Trợ lý bước tới gần: “Điện hạ, tuy nói lùi một bước nhưng không cần thiết phải như thế! Xưa nay mọi vương tử đều tốt nghiệp Học viện Hoàng gia. Nếu đại điện hạ lấy chuyện này ra để nói thì có khả năng ngài sẽ mất đi tư cách người thừa kế!”

Tống Du: “Nếu tiếp tục thì có khác gì với việc tôi mất tư cách đâu?”

Trợ lý: “Nhưng chắc chắn bệ hạ sẽ không đồng ý, cho dù ông ấy chẳng thích… thì xuất phát từ thể diện hoàng gia, đâu có khả năng…”

Nói được một nửa thì anh ta thấy Tống Du cầm bao tay màu trắng trên bàn, vừa xỏ vừa bước ra cửa.

Sống lưng chợt lạnh, anh ta nín thở nhìn về phía cánh cửa lớn, âm thanh cọ xát rất nhỏ truyền vào tai từ khe cửa, trong đầu anh ta nổ ầm một tiếng.

Có kẻ nghe lén ư?

Người hầu dán sát vào cửa đang đeo tai nghe lén chuyên dụng, đôi mắt cảnh giác quan sát bốn phía, nhưng đột nhiên trong phòng im bặt, hắn ta nhận ra có điều không ổn.

Vừa định xoay người, cánh cửa đột ngột mở ra trước mặt, một bàn tay vươn tới với tốc độ cực nhanh, ghìm chặt bả vai hắn ta rồi kéo vào.

“Điện… điện hạ, tôi… a!” Sắc mặt người hầu trắng bệch, không kịp lấy cớ đã nghe âm thanh “rắc”, mắt hắn ta rơi vào bóng đêm.

Tống Du buông tay, người hầu gãy cổ ngã gục xuống đất, cậu thong thả ung dung cởi bao tay, đáy mắt không hề gợn sóng: “Nhanh chóng chuẩn bị thủ tục để ngày mai rời đi.”

Tất cả chỉ xảy ra trong hai giây ngắn ngủn, Tần Lạc và trợ lý đặc biệt chưa kịp nhìn rõ thì người kia đã chết.

Tần Lạc ngồi xổm bên cạnh thi thể, sau khi thấy rõ người nằm trên mặt đất là ai thì đôi đồng tử dậy sóng: “Hắn ta tới đây đã mười năm, thế mà lại…”

Ý thức được tính chất nghiêm trọng, sắc mặt trợ lý càng kém: “Thủ tục không thành vấn đề, chỉ là chỗ bệ hạ…”

Tống Du ném bao tay xuống nền, môi mỏng cong lên, ánh mắt lạnh lùng: “Muốn làm cho ông ta đồng ý chẳng phải rất đơn giản sao?”