Chương 4: Buông Em Ấy Ra!

_Có thể anh ta không giống như thế giới bên ngoài thì sao?

Vương Nhất Bác cau mày đáp lại.

_Cho dù hắn không ốm yếu như người bên ngoài, nhưng cậu có bao giờ nghĩ tại sao hắn lại lấy cậu không? Nhất Bác, cậu sẽ không nói cho mình biết, cậu không biết rằng hắn là anh trai cùng cha khác mẹ của Mộ Thiếu Tuấn...

_Tiêu Tiêu, mình có việc cần làm, mình sẽ gọi lại cho cậu a!

Vương Nhất Bác thản nhiên liếc mắt nhìn, liền thấy Mộ Thiếu Tuấn từ trong xe đi ra.

Ánh mắt cậu hơi thay đổi, cúp điện thoại mà không cho Bạch Tiêu Tiêu có cơ hội nói chuyện.

Nhìn thấy hắn bước nhanh về phía cậu, trong lòng Vương Nhất Bác dâng lên một tia khó chịu.

Hắn sẽ làm cái quái gì trong một kẻ rình rập như vậy?

_Nhất Bác hãy đi theo anh vào trong xe rồi chúng ta sẽ nói rõ chuyện đó.

Rút kinh nghiệm khi bị cậu chạy trốn buổi sáng, lần này Mộ Thiếu Tuấn bắt được cậu rồi nên không cho cậu cơ hội thoát ra ngoài.

Quay lại, kéo cậu rời đi.

Vương Nhất Bác chậm hơn một bước, không tránh được hắn.

Bị hắn kéo đi về phía ven đường, cậu tức giận thay phiên nhau đánh hắn, hét lớn:

_Mộ Thiếu Tuấn, anh buông tôi ra!

_Anh sẽ không buông tay.

Mộ Thiếu Tuấn nói chắc nịch.

Hắn sẽ không buông tha cho cậu, cho dù hắn đã ngủ với những người khác, nhưng người hắn yêu trong lòng chính là cậu.

Hắn cảm thấy rằng cậu nên tha thứ cho hắn.

Hơn nữa, hắn bị gài bẫy bởi người khác.

Đêm đó, nếu không phải bị đánh thuốc, hắn nhất định sẽ không cùng Chu Lâm lăn lộn mấy cái khăn trải giường.

_Buông em ấy ra!

Đột nhiên, một tiếng hét trầm lạnh lùng truyền đến.

Vương Nhất Bác kinh ngạc quay đầu lại, liền nhìn thấy Tiêu Chiến bước tới từ chiếc Aston màu đen bên đường với vẻ mặt lạnh lùng, nắm lấy cánh tay của Mộ Thiếu Tuấn tay kia kéo Vương Nhất Bác.

Anh đến đột ngột.

Hành động cũng rất nhanh chóng.

Mộ Thiếu Tuấn hoàn toàn không né được, cánh tay đau đớn, vừa thả lỏng tay đã bị Vương Nhất Bác giật ra.

_Tiêu Chiến!

Mộ Thiếu Tuấn nhìn chằm chằm vào Tiêu Chiến, muốn gϊếŧ anh.

Tiêu Chiến bỏ qua nỗi hận của mình.

Anh lạnh giọng cảnh cáo:

_Tôi không quan tâm quan hệ của hai người trước đây là gì. Từ nay về sau, em ấy sẽ là anh dâu của cậu. Đừng để tôi nhìn thấy tình huống như vừa rồi!

Lời nói vừa dứt, ánh mắt lạnh lùng quét qua cánh tay của hắn, ý bảo lần sau, cánh tay của hắn sẽ bị hủy bỏ.

Vương Nhất Bác sắc mặt hơi tái nhợt, thân thể có chút cứng ngắc.

Mộ Thiếu Tuấn trán nổi lên gân xanh, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Tiêu Chiến.

Quá tức giận, nhưng lại quên sợ hãi:

_Đừng tưởng rằng tôi không biết, anh đã gài bẫy tôi, Tiêu Chiến, đồ đê tiện đáng khinh, cho dù lấy anh, người em ấy yêu vẫn là tôi!

Tiêu Chiến khịt mũi lạnh lùng, thậm chí bác bỏ lời giải thích cho lời buộc tội của mình.

Xoay người, kéo Vương Nhất Bác lên xe.

Dường như anh đang cố ý chọc giận Mộ Thiếu Tuấn, thân nhiệt sủng vợ của anh đột nhiên mở cửa cho cậu lên xe, sau đó đi vòng qua đầu xe, tự mình ngồi vào ghế lái chính.

Nhìn chiếc Aston màu đen đang rời đi từ, Mộ Thiếu Tuấn nắm chặt tay, nghiến răng thề:

Hắn nhất định phải giật lại Vương Nhất Bác!

*

*

*

Aston lái xe với tốc độ ổn định.

Bên trong xe, sự buồn tẻ lan tỏa.

Vương Nhất Bác hít thở không khí vào cánh mũi, rỉ ra hơi thở nam tính trong trẻo của người đàn ông bên cạnh cậu, nhịp tim của cậu lộn xộn không thể giải thích được.

Sau khi lên xe, anh không nói lời nào, lông mày tuấn tú lạnh lùng, sắc mặt lạnh như băng, hơi thở lạnh lẽo toát ra toàn thân nhắc nhở cậu:

Anh đang tức giận.

Ngón tay mảnh khảnh của Vương Nhất Bác nắm chặt quai túi.

Sau khi nung nấu trong lòng, cậu nhìn lên bộ dáng hoàn hảo nghiêm nghị của anh, tìm đề tài hỏi:

_Anh không phải đi công tác sao? Sao lại đột ngột trở về?

Tiêu Chiến nắm lấy tay lái có những nút thắt rõ ràng, quay đầu nhìn cậu.

Lại nhìn về phía trước, hắn nhàn nhạt trả lời:

_Đã giao cho người khác.

Khi lời nói rơi xuống, đôi môi mỏng của anh ấn thành một đường thẳng lạnh lùng.

Nếu anh không quay lại, cậu có lên xe của Mộ Thiếu Tuấn không?