Chương 21: Quyết định rồi, về nhà tớ nhé?

Nhiệt độ sau đó liên tục giảm xuống, Tɧẩʍ ɖυ mặc thêm áo khoác dày, bên ngoài trời lạnh, sáng sớm từ trong ổ chăn bò dậy cũng trở nên gian nan.

Tɧẩʍ ɖυ đổi vị trí đến bên cửa sổ, trên lớp kính phủ kín sương mù mờ mịt, đầu ngón tay lướt nhẹ cũng bị ướt đẫm, lưu lại một vệt nước nhợt nhạt.

Học sinh cũng không còn thích vừa tan học đã lao ra ngoài, suy nghĩ giống như bị đông cứng, làm việc gì cũng đều trở nên chậm chạp trì độn.

Sau khi Thẩm Kiến Lương từ bệnh viện trở về, cánh tay vẫn còn bó bột, ông nhân cơ hội này càng thêm tùy ý sai sử Lâm Ái Bình, lúc này Lâm Ái Bình không dám nói gì, nhưng vẫn có những cuộc cãi vã nhỏ.

Sáng thứ bảy Tɧẩʍ ɖυ như cũ thức dậy rất sớm, cô mặc bộ đồ ngủ dày cộp ngồi trước bàn học, chờ đầu óc khởi động.

Bút và giấy hơi phiếm lạnh, cô trước tiên học từ vựng tiếng Anh để tiến vào trạng thái.

Lúc vừa chín giờ, Tɧẩʍ ɖυ nghe được tiếng gõ cửa và âm thanh Thẩm Kiến Lương rầy la đi mở cửa, đến khi Thẩm Kiến Lương gọi tên, Tɧẩʍ ɖυ mới phản ứng lại.

Trước đó Ôn Nghiêu có nói muốn tới tìm cô, sẽ không tới thật chứ!

"Tɧẩʍ ɖυ, bạn học của con tìm, là thằng nhóc đẹp trai lần trước a!"

Quả nhiên!

Tɧẩʍ ɖυ vừa mở cửa liền nhìn thấy Ôn Nhiêu cõng balo đứng ở phòng khách, đầu óc nhất thời sững sờ, lông mày dần dần cau lại.

“Chào buổi sáng, Tɧẩʍ ɖυ.” Ôn Nghiêu nhìn Tɧẩʍ ɖυ từ trên xuống dưới, cố nén cười nói.

Tɧẩʍ ɖυ cúi đầu nhìn bộ đồ ngủ bằng nhung màu hồng phấn của mình, sắc mặt có chút nóng lên: “Cậu tới đây làm gì?”

"Mày ăn nói kiểu gì vậy? Thằng nhóc đẹp trai này tới tìm mày để nói chuyện học tập đó. Xem mày làm bộ mặt gì kia? Hai đứa tán gẫu đi. Tao xuống lầu đánh bài." Thẩm Kiến Lương cầm một nắm đậu phộng, mở cửa rời đi.

“Bố chú ý một chút.” Tɧẩʍ ɖυ lo lắng mà nhắn nhở một tiếng.

Ôn Nghiêu ngoan ngoãn tạm biệt ông, chờ Thẩm Kiến Lương đóng cửa lại, hắn liền đi đến trước cửa Tɧẩʍ ɖυ, cúi đầu nhìn chằm chằm mặt cô, “Tɧẩʍ ɖυ, cậu hôm nay thật đáng yêu.”

Đáng yêu cái... Tɧẩʍ ɖυ muốn chửi thề.

Cô xị mặt chặn trước cửa, tràn đầy cảnh giác và bất đắc dĩ.

Ôn Nghiêu không nhịn được nhéo nhéo mặt cô, "Tớ nói tới tìm cậu nghiêm túc học tập, cậu xem, tớ đã trang bị đầy đủ đem hết tới đây."

Tay hắn có chút lạnh, Tɧẩʍ ɖυ run run một chút, quay mặt sang một bên tránh đi, theo bản năng rụt cổ cọ cọ vào cổ áo.

Tɧẩʍ ɖυ để ý lần đầu tiên cặp sách màu đen hắn đeo trên lưng nhìn nặng như vậy, vẫn là không thể tin được, “Cậu thật muốn học?”

“Đương nhiên.” Hắn cúi người, hơi thở chỉ cách Tɧẩʍ ɖυ hơn một phân, “Không phải là muốn cùng cậu giao lưu học tập sao.”

Hắn cố tình nhấn mạnh bốn chữ “giao lưu học tập”, nghe có vẻ quái quái.

Tɧẩʍ ɖυ đưa mắt nhìn gian phòng và bàn học của mình, vừa hẹp vừa nhỏ, ngập ngừng nói: “Phòng của tớ nhỏ…”

Không đón tiếp nổi vị đại phật là cậu đây.

Ôn Nghiêu lẳng lặng nhìn qua phòng của Tɧẩʍ ɖυ, bài trí rất đơn giản, thậm chí là đơn sơ, giường, tủ quần áo và bàn học đều cùng tông màu với phòng khách.

Nhỏ thì nhỏ thật đấy, nhưng đầy ắp những thứ liên quan cô.

Hắn mắt sắc, chú ý đến khung ảnh bên cạnh tủ đầu giường, hình như là của Tɧẩʍ ɖυ khi còn nhỏ, chỉ là hơi mờ, Ôn Nghiêu cũng không chắc chắn được, đồng thời cũng muốn đến gần để có cái nhìn rõ hơn.

“Hay cậu đến nhà của tớ đi, nhà của tớ lớn.” Hắn thu lại tầm mắt, nhìn về phía Tɧẩʍ ɖυ, nở nụ cười không có ý tốt.

"..."

Tɧẩʍ ɖυ nghĩ nghĩ, dù sao cô cũng không muốn Ôn Nghiêu vào phòng của mình, dưới tình trạng này cùng hắn học bài cũng không tiện.

Người này khẳng định đuổi không đi, cô cũng không thể thật sự tới nhà Ôn Nghiêu, chỉ có thể thay đổi kế sách.

“Cậu thật muốn học sao?” Tɧẩʍ ɖυ liên tục xác nhận lại, cô có chút phiền, Thẩm Kiến Lương tại sao lại cho phần tử nguy hiểm lớn như vậy vào.

“100% là thật.” Ôn Nghiêu giơ tay làm động tác thề.

“Vậy đợi tớ, tớ đi thay quần áo.” Tɧẩʍ ɖυ chuẩn bị đóng cửa lại.

Ôn Nghiêu cúi đầu cười nói: "Chỉ là học tập thôi mà, long trọng như vậy làm gì, không cần đặc biệt thay quần áo đâu, bộ này rất đẹp."

"..." Tɧẩʍ ɖυ trừng mắt nhìn hắn, trong mắt không giấu được ý muốn gϊếŧ người.

Cô dùng sức đóng cửa lại, phịch một tiếng, tóc mái trên trán của Ôn Nghiêu bị lay động rung rung vài sợi.

Tɧẩʍ ɖυ thay quần áo rất nhanh, chỉ đổi bộ đồ ngủ thành một chiếc áo khoác mới mặc, chải đầu một lần nữa, thu dọn cặp sách đi ra ngoài.

Ôn Nghiêu quen thuộc ngồi ở trong phòng khách, cũng không làm gì, chỉ tùy tiện nhìn chung quanh, nghe được Tɧẩʍ ɖυ mở cửa, liền quay đầu nhìn cô.

Quần áo vẫn là bộ hôm qua, áo khoác dày màu đen, kiểu dáng thể thao, gọn gàng tao nhã, trường sợ bọn nhỏ bị lạnh nên mùa thu đông không bắt buộc mặc đồng phục học sinh, những ngày này mỗi người đều tự mặc quần áo của mình.

Tóc cô được chải ngược ra sau, đuôi ngựa buộc cao trông tươi tắn và sạch sẽ, tóc mái để dài không cắt, vén ra sau tai, để lộ cặp lông mày và vầng trán xinh đẹp của cô ra nhiều hơn.

Dáng người cô mảnh khảnh cõng chiếc cặp đi học trên lưng, cho dù ăn mặc dày dặn nhưng giống như bị đè nặng chịu không nổi.

Đã từng xách cặp cô, Ôn Nghiêu biết không nhẹ.

“Quyết định rồi, về nhà tớ nhé?” Trong giọng nói của hắn không giấu được sự vui mừng.

Tɧẩʍ ɖυ lắc đầu, “Đến thư viện đi.”

Là một nơi thiêng liêng với bầu không khí học tập thần thánh, vẻ mặt của người nọ trên ghế sofa cứng lại.

——

Ôn Nghiêu (trầm tư): Đã đến lúc nghĩ cách bắt người về nhà (làm chuyện xấu).