Chương 22: Quỷ trẻ con

Ánh nắng tràn vào qua cửa sổ, nhẹ nhàng bao phủ chiếc bàn và trên người bọn họ.

Tɧẩʍ ɖυ cúi đầu làm bài, bàn tay đang viết của cô đột nhiên run lên, kéo ra một đoạn dài, cô ngẩng đầu trừng mắt nhìn đầu sỏ gây tội đối diện, lúc này mới phát hiện hắn đang nhìn cô, nụ cười dưới ánh nắng có chút chói mắt.

Trong thư viện yên tĩnh, Tɧẩʍ ɖυ khó mà nói hắn, chỉ thu lại cái chân vừa bị đá, lui đến một khoảng cách an toàn.

Không ngoài dự đoán, quả nhiên người này sẽ không yên phận học tập.

Hắn còn đang nhìn chằm chằm chính mình, tai Tɧẩʍ ɖυ dần dần đỏ lên, khóe mắt dừng ở trên cặp sách của mình, một cái mũ tai thỏ mũ lông xù.

Là Ôn Nghiêu mang lên cho cô trước khi ra cửa.

Tɧẩʍ ɖυ còn nhớ rõ lúc ấy hắn trịnh trọng nói đợi một chút, sau đó mở cặp sách ra, tìm được một thứ đáng yêu như vậy, không đợi cô phản ứng liền đội cho cô.

“Rất hợp với cậu, rất mềm mại.” Rất dễ bắt nạt.

Tɧẩʍ ɖυ theo bản năng muốn cởi xuống, lại bị Ôn Nghiêu đưa tay ngăn lại, sau đó hắn cầm di động, khom lưng ôm lấy Tɧẩʍ ɖυ chụp một tấm hình.

Ôn Nghiêu đưa ảnh chụp cho Tɧẩʍ ɖυ xem, “Nhìn xem, thật dễ thương.”

Tɧẩʍ ɖυ lúc này mới nhìn thấy toàn bộ chiếc mũ, đôi tai thỏ màu trắng dài cụp xuống, đầu ngón tay chạm vào lớp lông mềm mại, cô giật giật tay, ý bảo Ôn Nghiêu buông ra.

Là rất dễ thương, nhưng cô không muốn thừa nhận.

Hơn nữa đội chiếc mũ này ra ngoài rất lộ liễu, cô vẫn là muốn cởi ra, "Đáng yêu, vậy chính cậu đội đi!"

“Làm sao cậu biết tớ còn có một cái?” Ôn Nghiêu đắc ý dào dạt lấy ra một chiếc mũ nhung màu đen từ trong túi xách, đội lên.

Đôi tai nhọn nhọn trông giống... một con mèo? Chó? Hay một con sói?

Hơi khó để phân biệt.

“Thế nào, tớ có đáng yêu không?” Hắn như đang hiến vật quý, muốn đạt được một lời khích lệ.

Tɧẩʍ ɖυ cảm thấy cái mũ đáng yêu như vậy có chút không thích hợp với bản thân hắn, nhưng nhìn lại có chút buồn cười nói: “Cậu đây là cái gì, mèo sao?”

"Sói! Đây là sói!" Ôn Nghiêu làm bộ mặt hung dữ, "Sói ăn thịt cậu!"

Hành động của hắn quá mức trẻ con, Tɧẩʍ ɖυ không nhịn được cười ra tiếng, mũ cũng không cởi xuống, đi xuống lầu trước, “Quỷ trẻ con.”

Ôn Nghiêu sờ sờ mũi, đi theo Tɧẩʍ ɖυ, hắn thoáng nhìn nụ cười hiếm có của cô, tâm tình cũng khó có được xán lạn.

Có lẽ là bởi vì có người đội cái mũ khoa trương cùng cô, cho nên Thẩm Dục cũng dễ tiếp thu hơn, cùng Ôn Nghiêu cứ như vậy đi bộ đến thư viện gần trường học.

Trong thư viện ít người yên tĩnh, có thể nghe rõ âm thanh lật giấy của người đọc sách, tiếng sàn sạt rất mang tính chữa lành.

Thỉnh thoảng sẽ có tiếng bước chân và giọng nói cố ý hạ thấp trao đổi, kéo suy nghĩ của Tɧẩʍ ɖυ trở về.

Tɧẩʍ ɖυ thu hồi ánh mắt, không hề bị người đối diện quấy nhiễu, tiếp tục viết đề.

Một lát sau, Ôn Nghiêu lại bắt đầu, lần này ném một cục giấy nhỏ.

Tɧẩʍ ɖυ đặt bút xuống, cau mày lại nhìn hắn.

Ôn Nghiêu chỉ vào cục giấy nhỏ, làm khẩu hình: "Mở ra xem."

Lúc này Tɧẩʍ ɖυ mới cầm tờ giấy lên, nhẹ nhàng mở ra, lộ ra nét chữ có phần khoa trương.

Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy chữ viết của Ôn Nghiêu, không xấu xí như trong tưởng tượng, thậm chí còn có chút đẹp, hẳn là có luyện chữ qua, chỉ là viết rất tùy ý mang theo chút tiêu sái không gò bó.

Mặt trên viết: Đói bụng, muốn ăn.

Mặt sau vẽ một biểu tượng cảm xúc tội nghiệp, Tɧẩʍ ɖυ lại ngẩng đầu nhìn hắn, vẻ mặt hắn chờ mong, sờ sờ bụng, sau đó mở điện thoại, trên đó hiện "11:30" rất dễ thấy.

Xác thật đã đến giờ cơm rồi, Tɧẩʍ ɖυ gật đầu sau đó bắt đầu thu dọn cặp sách.

Ôn Nghiêu vươn vai, thoạt nhìn có tinh thần hơn.

Sau khi rời khỏi đó, Ôn Nghiêu như được cứu vớt, “Nghẹn chết mất, bên trong quá yên tĩnh, tớ cũng không dám nói chuyện.”

Cũng khó cho hắn, so với ở trường còn dày vò hơn.

Tɧẩʍ ɖυ gật đầu đồng ý, “Cho nên lần sau không cần đến tìm tớ học.”

“Cái đó không được.” Ôn Nghiêu nửa nghiêm túc nói: “Tớ thật vất vả mới đam mê việc học, cậu không thể ngăn cản tớ.”

"Ờ, vậy nên tớ không thể ảnh hưởng đến cậu được."

"..."

Ôn Nghiêu đột nhiên cúi đầu, ánh mắt đảo qua gương mặt Tɧẩʍ ɖυ, “Tɧẩʍ ɖυ, sao tớ nói một câu là cậu vặn lại một cậu vậy?”

Cảm giác bất an không được tự nhiên kia lại nổi lên, Tɧẩʍ ɖυ lắc đầu, “Tớ chỉ ăn ngay nói thật thôi, cậu không thích nghe thì tớ cũng chẳng còn cách nào.”

Cô dời tầm mắt, cố gắng lờ đi cái loại cảm giác bị soi mói và vây quanh, "Không phải đói sao, muốn ăn gì?"

“Tớ muốn ăn…” Hắn kéo dài giọng, ánh mắt ngừng ở đôi môi đang mím chặt của Tɧẩʍ ɖυ, “Bún đi, nghe nói quán bún mới mở trên đường Nam Viên rất ngon.”

Đường Nam Viên cách đây không xa, ngay phía sau trường học, đi bộ đến đó chỉ mất bảy tám phút, không chậm trễ thời gian.

“Ừm.” Tɧẩʍ ɖυ gật đầu, cô nhẹ nhàng vén tóc mái rũ xuống ra sau tai, lộ ra vành tai cùng gò má phiếm hồng.

Làm người ta muốn cắn một ngụm nhấm nhấp.

——

Sói xám xấu xa muốn ăn thịt thỏ trắng nhỏ.