Chương 23: Cậu hôn tớ một chút, tớ có thể cân nhắc nhường cho cậu

Tiệm bún nằm trong một con hẻm nhỏ trên đường Nam Viên, có không ít người gọi món, Tɧẩʍ ɖυ và Ôn Nghiêu tìm một chỗ trống rồi ngồi xuống gọi món.

Quán mới khai trương vẫn còn mới tinh sạch sẽ, bún có nhiều vị khác nhau, bọn họ gọi một phần nước hầm xương và một phần cà chua.

Trong lúc chờ đợi, Tɧẩʍ ɖυ cảm thấy có chút buồn chán, cô không phải là người sẽ chủ động tìm chuyện để nói, cho nên chỉ ngồi nghiên cứu menu dán trên mặt bàn để gϊếŧ thời gian.

Về phần Ôn Nghiêu, hắn nhìn Tɧẩʍ ɖυ đến ngẩn người.

Có rất nhiều thời điểm cô như vậy, cho dù là thứ râu ria không ai để tâm, cô cũng đặt hết tâm trí vào, vậy nên kỳ thật cô làm việc có hơi chậm chạp.

Ôn Nghiêu nhớ tới lần đầu tiên khi cùng cô vệ sinh phòng học, cô quét sạch sẽ đến từng ngóc ngách trong lớp, mọi người đều theo thói quen làm qua loa cho xong, chỉ có cô mới ngây ngốc đi làm chuyện cực nhọc này.

Cho nên mỗi thứ sáu Tɧẩʍ ɖυ đều về rất muộn, toàn bộ giảng đường hầu như trống không.

Bao gồm cả lần dọn sách lúc khai giảng, nam sinh sức lớn nên gánh vác phần nhiều, nữ sinh chỉ tùy tiện cầm một ít sách, riêng Tɧẩʍ ɖυ một hơi vác một đống lên tầng năm, thậm chí giữa đường thấy nữ sinh dừng lại nghỉ ngơi còn hỏi họ có cần hỗ trợ không.

Rõ ràng, khi ấy tay cô đang run lên, nhưng cô vẫn mạnh miệng nói cô ổn.

Ngốc nghếch đến đáng yêu.

Ôn Nghiêu đột nhiên cười lên, Tɧẩʍ ɖυ khó hiểu mà nhìn hắn.

"Bún đã sẵn sàng."

Lời vừa dứt, hai bát bún nóng hầm hập được bưng lên bàn.

Tɧẩʍ ɖυ cũng quên mất việc hỏi hắn vừa rồi cười cái gì, nóng lòng muốn ăn thử, thời tiết lạnh ăn những món nóng hổi như này thật ấm áp.

Tô bún bốc lên làn khói nghi ngút, Tɧẩʍ ɖυ vừa cúi đầu thì kính đã bị sương trắng che mờ làm ảnh hưởng đến tầm nhìn của cô, vì vậy Tɧẩʍ ɖυ đành tháo kính ra, tập trung ăn bún.

"Tɧẩʍ ɖυ."

“Hả?” Cô ngẩng đầu lên, cận thị độ nặng cộng thêm hơi nóng bốc lên khiến cô không thể thấy rõ mặt Ôn Nghiêu, chỉ có thể nhận ra hắn đang cầm điện thoại đối diện với cô.

Hình như là... chụp ảnh?

“Cậu làm gì vậy?” Tɧẩʍ ɖυ nhíu mày, còn đang ăn bún, sợi bún dai dai được bao phủ bởi nước sốt đậm đà, khiến cô nhất thời không nỡ dứt, hương vị xác thật không tồi.

Ôn Nghiêu bấm bấm vài lần, thành công bắt được biểu tình ngốc ngốc của Tɧẩʍ ɖυ, hắn hài lòng đặt điện thoại xuống úp ngược trên mặt bàn.

"Chụp bức ảnh giữ làm kỷ niệm."

Tɧẩʍ ɖυ thò tay hòng đoạt lấy điện thoại của hắn, “Xóa đi.”

Nhất định rất xấu xí!

Ôn Nghiêu nhanh tay lẹ mắt cất điện thoại vào túi trước một bước, "Ăn trước rồi nói."

Đây mới là chuyện chính.

Tɧẩʍ ɖυ luôn ăn rất nhanh, mà Ôn Nghiêu lại là loại người lười biếng, cô ăn xong rồi Ôn Nghiêu vẫn còn lại hơn một nửa.

Cô đang nhớ thương về những bức ảnh mà Ôn Nghiêu chụp, còn có tấm ảnh buổi sáng hắn chụp khi ra ngoài, Tɧẩʍ ɖυ nghĩ nhất định phải tiêu hủy mấy tấm hình xấu xí đó.

Mãi cho đến khi hai người ăn bún xong, Tɧẩʍ ɖυ mới lên tiếng, “Mau xóa ảnh đi.”

"Sao lại xóa? Rất đẹp mà." Ôn Nghiêu lấy điện thoại ra, mở khóa, click mở album, bấm vào ảnh đưa cho Tɧẩʍ ɖυ xem.

Vừa thẫn thờ lại buồn tẻ, quả nhiên rất xấu.

"Xấu chết, mau xóa đi?"

Tɧẩʍ ɖυ vươn tay muốn đoạt lấy, lại bị hắn tránh ra, tay giơ điện thoại lên quá đỉnh đầu, nhẹ quơ quơ, dùng ngữ khí khıêυ khí©h gợi đòn nói: "Cậu bắt được thì tớ cho cậu xóa."

Đây không phải ỷ hắn cao lớn khi dễ cô với không tới sao?

Tɧẩʍ ɖυ nhón chân muốn giật lấy, vẫn còn kém xa lắm, cô có chút tức giận, sắc mặt đỏ bừng, nhưng Ôn Nghiêu vẫn cứ cười cười.

Cô càng gần tới Ôn Nghiêu càng đưa điện thoại lên càng cao, vĩnh viễn thiếu chút nữa là tới, cô chỉ lo tập trung cướp lấy mà không nhận ra rằng một tay của cô đã đặt lên vai Ôn Nghiêu để mượn lực, cả người cô cũng dán chặt vào trong lòng hắn rồi.

Tiếng cười không rõ ý vang lên bên tai, "Tɧẩʍ ɖυ, cậu muốn lấy điện thoại thì lấy, ôm tớ làm gì, tớ không vì cái này mà chịu thua đâu nha."

Tɧẩʍ ɖυ đang ngẩng đầu lên sửng sốt một chút, ánh mắt chậm rãi dời xuống, đối diện với Ôn Nghiêu, hai khuôn mặt cơ hồ sắp chạm vào nhau khiến hô hấp cô cứng lại, theo phản xạ có điều kiện mà muốn trốn về phía sau.

Tay kia của Ôn Nghiêu ngăn ở lưng cô, thoáng dùng sức ấn Tɧẩʍ ɖυ vào lòng.

“Nhưng nếu cậu hôn tớ một chút, tớ có thể cân nhắc nhường cho cậu thắng.” Hắn chớp chớp mắt nhìn Tɧẩʍ ɖυ, độ cong trên khóe miệng hắn khiến cô phát điên.

“Không thể!” Tɧẩʍ ɖυ nghiến răng nghiến lợi, không biết là do sốt ruột hay là vì nguyên nhân gì, mặt đã đỏ bừng, cô cắn môi, sắc hồng càng đậm thêm mấy phần.

Ôn Nghiêu nhìn chằm chằm một hồi, sau đó tiếp tục cùng cô thương lượng: "Hoặc cậu để cho tớ hôn một chút cũng được."

"..."

——

Ôn Nghiêu: Dù sao, lần này cũng không lỗ!