Chương 134: Phiên Ngoại 14 - (H+) Thượng Cửu Trùng Thiên Hạ Hải Sa 2

So với việc trực tiếp va chạm da thịt vào nhau, thì thứ xúc cảm đã chạm mà không thể tới này, vừa bức bối vừa kí©h thí©ɧ đến tột độ.

- "Long... Thần...!".

- "Tiêu... Chiến!".

Cả hai vừa hôn tới vừa phối hợp nhịp nhàng theo từng chuyển động của đối phương, cánh môi cứ chạm vào đến khi rời ra lại là một nét cười thỏa mãn.

- "Thích không?"

Tiêu Chiến mơ màng nghe tiếng hỏi mà cúi đầu gật gật, lưng trần dựa sát vào y phục của người vừa mềm vừa mát, thân dưới cảm nhận cự vật đang bức bối ấy có lẽ đã không ngừng tìm kiếm hậu huyệt non mềm này.

- "A...a...a.... Long... Thần...!"

- "Muốn bắt đầu chưa?"

- "Ưʍ... Rất muốn.... Rất muốn rồi".

Tiêu Chiến vừa nói, bàn tay trái vừa gấp gáp vươn xuống giữ chặt y phục của mình cố định lại, đường cong eo mông võng sâu hết cỡ, đem hai má đào tròn đầy phô bày vô cùng gọi mời.

- "Người.... Người... Mau vào đi".

Vương Nhất Bác vừa cúi đầu hôn xuống bờ vai, bàn tay người chạy dọc eo mông cong cớn ấy vuốt ve một hồi, mới trượt xuống hậu huyệt ẩn sâu dưới thung lũng kia mà dò xét.

- "Tiểu tao hóa".

Khóe miệng người nhỏ giọng nói ba tiếng này, để lọt vào vành tai Tiêu Chiến dễ nghe như một lời tán thưởng. Dâʍ ŧᏂủy̠ đã thấm ướt một tầng, có chút tràn ra khỏi cửa động.

- "Ưʍ.... Tiểu tao hóa...? Người... Không phải rất thích sao?"

Động nhỏ tiếp nhận hai ngón tay người nhẹ nhàng như không, dịch thủy trơn trượt bao bọc mà hút lấy dị vật, từng nếp uốn non mềm của vách thành còn ra sức cưng chiều, theo từng nhịp thở của chủ nhân mà cắn xé mυ"ŧ vào siết chặt.

- "Ta muốn....".

- "A...Nói... Muốn gì?"

- "Muốn chật... Chật hơn một chút".

Động nhỏ thèm khát này, vẫn nên cần chuẩn bị thật tốt. Dù thân thể hai người đã sớm đón nhận đối phương, hậu huyệt này mỗi đêm đều bị thao lộng đến thấp nhuyễn. Nhưng một chút xíu thật nhỏ thật nhỏ, Vương Nhất Bác cũng muốn cuộc hoan ái của hai người diễn ra ngọt ngào và thỏa mãn, chứ không thể để Hồ ly nhỏ của người phải chịu đựng thương tổn trên da.

Bốn ngón tay thon dài gọn ghẽ nằm trong hậu huyệt non mềm, chầm chậm chầm chậm chờ được thích nghi, rồi mới nhẹ nhàng mà luật động.

- "A...ha...ưʍ...".

- "Xus....ah...chật.. Chật quá!"

Tiêu Chiến thỏa mãn mà xuýt xoa lên một tiếng, hậu huyệt dịch thủy ướŧ áŧ thấm đẫm ngón tay người, tính khí trước thân bị ép sát vào kệ gỗ cũng không còn an phận, lần nữa vì những kí©h thí©ɧ ở phía sau mà rục rịch ngóc đầu.

Vương Nhất Bác vươn một tay lên bắt lấy, đến khi cảm nhận nó đã vượt quá khỏi cái nắm của chính mình, thì hậu huyệt phía sau của Tiêu Chiến cũng nhận về cảm giác trỗng rỗng đến đáng sợ.

- "A....hựm....".

Cự vật cuồn cuộn từng đường gân xanh ghê rợn, vượt khỏi bạch y trắng thuần của người mà hùng dũng lộ ra, đặt trước cửa động gọi mời của Tiêu Chiến mà chà xát.

- "Long... Thần! Đừng...mà...".

- "Hồ ly nhỏ! Bây giờ... Thì muốn nhanh.. hay chậm?"

Tiêu Chiến vì hụt hẫng mà gấp gáp đến độ nước mắt cũng chảy tràn, nghe một câu hỏi này, chẳng thể nào chậm trễ.

- "Nhanh! Người... Mau vào nhanh một chút".

Từ đầu đến giờ, đã vì mấy chữ "chậm một chút", "tận hưởng một chút" của người mà tiết chế. Giờ có thể nghe vào một tiếng cầu hoan quá đỗi mê người này. Hông dưới của người dồn lực đem cự vật một đường thẳng tiến đi sâu vào huyệt động.

- "Á....á.....ha...".

Tiêu Chiến thỏa mãn đến tròng mắt giãn mở, cự vật to lớn ấy đã thực sự ở sâu trong mình, thân thể tức thì sinh ra cảm giác muốn cưng chiều, từng nếp uốn trên thành động tơi xốp bắt đầu co rút mà ve vãn.

Vương Nhất Bác ở phía sau, nhận về vẻ kí©ɧ ŧìиɧ quá đỗi từ thân thể người phía trước, cự vật xuất ra càng thêm hưng phấn mà trướng to, lực hông bắt đầu chầm chậm di chuyển.

Một tay vẫn nắm chặt tính khí của người, một tay vịn vào eo nhỏ mà siết chặt, nơi giao kết ăn khớp khắt khe, mỗi cú thúc vào đều làm kệ y thư rung chuyển liên hồi. Má đào căng tròn vì va chạm mà phiếm hồng càng thêm dụ hoặc.

Giác cảm ra ra vào vào đầy mê luyến này, lúc nào cũng khiến cả hai rơi vào rồi liền muốn đắm chìm mãi mãi. Cự vật mơn trớn, hậu huyệt vuốt ve, kɧoáı ©ảʍ cứ thế tràn về như bão lũ, từng cỗ tê dại chạy dọc khắp sống lưng.

- "Ưʍ....mm.... Thích... Thích quá rồi".

Tiếng thẻ trúc rời khỏi kệ mà lăn tròn trên mặt sàn, Tiêu Chiến trong mơ màng cúi mặt nhìn chúng một lượt, ánh mắt phủ lên một tầng sắc đỏ như màu tóc, khuôn miệng ma mị mà nở một nét cười.

- "Long Thần!".

Vương Nhất Bác bất ngờ bị đẩy ra, cự vật hùng dũng đang thì hưng phấn rủ y phục trắng thuần phủ lên một lớp, toàn thân bất ngờ cảm nhận thân thể bị đánh rơi.

- "Là nước?"

Cơn hoan ái đang đến cao trào, hậu huyệt ấm nóng gọi mời bỗng dưng rời bỏ, thân thể người thương lại xa khỏi vòng tay, Vương Nhất Bác cảm nhận chính mình lênh đênh giữa làn nước trong vắt mà mát lạnh.

- "Long.... Thần!"

Tiếng gọi nhỏ nhẹ của Tiểu Hồ ly vang vọng ở đâu đó thật gần, nhưng rồi lại thật xa như thể không cách nào tìm được. Vương Nhất Bác xoay người liên hồi để tìm kiếm, dưới làn nước trong sâu, ánh tím le lói ảo diệu lạ kỳ năm đó lại xuất hiện.

- "Long.... Thần...!".

Tìm thấy rồi, giống như năm đó, sắc tím như mê hoặc ấy níu kéo người. Vương Nhất Bác càng lúc lặn xuống làn nước càng sâu, sắc tím từ thân thể Tiêu Chiến phát ra càng mị hoặc. Là Hồ ly nhỏ cũng đang ra sức bơi về phía người, nét cười càng lúc càng hiện rõ.

- "Long Thần! Nơi này... Cũng là nơi lần đầu chúng ta quen nhau".

Cái hôn chứa đầy bọt khí dưới làn nước trong sâu, thân thể Tiêu Chiến phát ra linh lực phá bỏ hơi lạnh, sắc tím cuốn lấy hai người phát quang rạng rỡ, y phục nhiều lớp dưới sóng nước trôi nổi bồng bềnh.

- "Tiêu Chiến! Cảm ơn người".

Tất cả những lời nói dưới nước chẳng thể phát ra, nhưng từ ánh mắt trao nhau đến giờ này cũng đã đủ thấu rõ tình ý. Vương Nhất Bác cuốn lấy người ôm trọn vào l*иg ngực, xúc cảm chiếm giữ lại tiếp tục nóng dần.

- "Long Thần!"

Lại một cái xoay mình, giọng người nhẹ thoảng bên tai, tiếng chim chóc réo rắt gọi bầy đàn, tiếng suối chảy róc rách bên thành núi. Vương Nhất Bác mở mắt, khuôn mặt Tiêu Chiến rạng rỡ hiện ra dưới ánh sáng mặt trời.

- "Đây lại là nơi nào?"

- "Người muốn.... Cùng ta... Ở đây không?"

Dục hỏa dưới thân đang giữa cuộc hoan ái vẫn chưa thể dập tắt, Vương Nhất Bác vươn tay kéo Tiêu Chiến sát lại gần mình, xoay người đem thân thể ấy đặt xuống tảng đá lớn phía sau lưng.

Nắng vàng rẽ từng tán lá mà rọi xuống mặt nước suối trong vắt, phủ một tầng lên làn da trắng nõn bên bả vai người, Vương Nhất Bác vừa hôn lên một đường, vừa tự mình vén gọn y phục để cự vật hùng dũng trước nhật thực bài khai toàn bộ.

- "Hồ ly nhỏ! Người nói xem... Có thể không muốn không?"

Chẳng để người nói dứt lời, một chân Tiêu Chiến đã nâng cao gác trên tảng đá sát bên cạnh, y phục lỏng lẻo ở đó phủ một đường mỏng manh không che nổi vùng cấm địa. Bàn tay câu lấy cổ người kéo về.

- "Chúng ta.... Tiếp tục".

Cự vật hùng dũng lần nữa chôn sâu vào hậu huyệt, giữa chốn rừng thiêng nước độc chẳng rõ thuộc nơi nào, Hồ ly nhỏ ngang nhiên càn quấy chút thanh tịnh của núi rừng, mà mang nhân tình của mình đến đây thất loạn.

Từng nhịp va chạm của da thịt, từng tiếng nhớp nháp của dịch thủy ra vào, từng tiếng rêи ɾỉ "ưʍ...a..." không thành tiếng. Tất cả hòa quyện với không gian của núi xa rừng sâu. Như thể tạo lên một khúc nhạc ái tình du dương rõ ràng từng phách nhịp.

- "Ưʍ....mmm... Long Thần...! Chỗ đó.... Sâu một chút".

Y phục nhiều lớp vương vãi trên thân thể Tiêu Chiến như có như không, bao nhiêu dấu hôn bị ánh trăng đêm đen che giấu, ở nơi này như hoa nở rộ giữa núi rừng, mà Hồ ly nhỏ của người chính là đóa hoa tuyệt sắc nhất.

Vương Nhất Bác nghe vào từng âm tiếng, khắc vào đáy mắt từng biểu cảm cầu hoan mị hoặc này, hạ thân rút ra toàn bộ rồi lại đỉnh sâu đến tận cùng. Thân dưới theo từng tiếng thở dốc của Tiêu Chiến mà ra vào cuồng loạn, gấp gáp tìm đến nơi quen thuộc sâu thẳm ấy mà dốc lòng nhấp tới.

- "Á... Nhanh... Nhanh... Thêm một chút".

Kɧoáı ©ảʍ tìm về như thủy triều dâng, hậu huyệt giãn mở co rút hết cỡ, đem cự vật càng thêm ăn sâu, Tiêu Chiến hứng tình bắn ra đợt tϊиɧ ɖϊ©h͙ lần thứ hai ngay bụng dưới của hai người, xúc cảm tê dạ sung sướиɠ đến tột độ.

- "Long... Thần!".

Vẫn là người uy vũ, là Long Thần trong mắt Tiểu Hồ ly thứ gì cũng là bậc nhất, chuyện ái ân càng không thể xem thường.

Đứng trước một Hồ ly nhỏ câu nhân dụ hoặc, trước mắt người hờn dỗi thoát lực đến hai lần rồi, cự vật vẫn cứng rắn ra vào không chịu dừng lại, chưa từng một lần ngã ngũ đầu hàng.

Hai tay Tiêu Chiến vươn lên ôm lấy cổ người, lúm đồng tiền bên má hằn sâu nở rộ. Một cái chớp mắt, thân thể hai người lơ lửng giữa tầng không, trên chín tầng sắc hư vô thực ảo diệu của Cửu Trùng Thiên, mây trắng dập dờn bao bọc, nơi kết giao vẫn trọn vẹn khắt khe, Linh Quy Sương Giáng vững vàng làm bệ đỡ.

- "Ư....ưʍ....Long Thần!"

- "Sướиɠ... sướиɠ quá rồi".

Một từ Tiểu Hồ ly luôn gian dối giam cầm tận sâu trong cuống họng, bao nhiêu lâu nay dồn nén chẳng thoát ra. Nhưng hôm nay cũng nguyện ý mà thốt lên rồi.

Y phục vướng lại trên thân thể cả hai lẫn vào mây khói mà hư ảo, cự vật chôn sâu ấy vẫn liên tục ra vào, sải chân thon dài của Tiêu Chiến cuốn lấy eo người không chịu rời khỏi.

- "Long Thần! Người chẳng phải... Chẳng phải năng lực còn có thể hơn nữa hay sao?"

Tiêu Chiến nói rồi, sải chân khai mở, hậu huyệt buông lơi, cánh tay hữu lực lần nữa đẩy Vương Nhất Bác rời khỏi. Thân thể người từ chín tầng mây bị đẩy rơi tự do trên không trung, đem theo cự vật trướng đau đã sắp đến cực hạn.

- "A.....a....a....".

Vương Nhất Bác theo quán tính bị xô ngã mà hét to một tiếng, xúc cảm sợ hãi một khắc chiếm hữu toàn thân.

- "Long Thần!"

Cự vật lại nhận về bảo bọc khắt khe, hậu huyệt mê luyến kia lại tham lam cuốn lấy, thân thể Hồ ly nhỏ ấm áp ôm chặt người. Xúc cảm mất đi rồi nhận lại, sợ hãi được cứu về, mang theo từng đợt kí©ɧ ŧìиɧ chưa từng xuất hiện dâng tràn khắp thân thể.

Quá khủng khϊếp rồi, loại giác cảm hưng phấn này quá khủng khϊếp rồi. Giống như dùng cách ái ân tường thuật lại chặng đường tình yêu của hai người vậy. Bao nhiêu lần mất đi, rồi lại mới có thể tìm về. Đến cùng giữ được mới càng nhất mực trân quý nâng niu, kɧoáı ©ảʍ theo đó càng tăng thêm gấp ngàn vạn lần nữa.

- "Hồ ly nhỏ! Người..... Thực sự... Bức chết ta rồi".

Loại cảm thụ chưa từng có trong cuộc đời, chưa từng xuất hiện trong cuộc hoan ái nào trước đó. Vương Nhất Bác cảm thấy mình đến hít thở cũng không muốn, sợ lỡ đánh mất hứng tình tuyệt diệu này.

Gương mặt gợϊ ȶìиᏂ, thân hình câu dẫn, ngực mềm nảy nở, eo nhỏ uốn cong, da thịt ngọt mềm, khoả đào căng nẩy.

Đó là tất cả những gì thu lại trong đáy mắt người. Từng đợt tình triều cứ thế mặc sức ra vào trừu sáp giữa nơi tư mật của hai người, đến khi thân thể trầm mình dưới đại dương sâu không thấy đáy, Linh Quy Sương Giáng vẫn vững chãi tạo lực giúp hai người.

- "A....aaaa....ưʍ...hựm".

Dưới lòng biển sâu, cự vật uy vũ của dòng dõi Ứng Long thượng cổ vẫn luật động không ngừng nghỉ, đem hậu huyệt cày cuốc hư nhuyễn đến điên cuồng. Sóng biển cuồn cuộn xô bờ giữa khơi xa, sóng tình ôm ấp vỗ về Hồ ly nhỏ.

Cú thúc mãnh liệt cuối cùng dừng lại, kɧoáı ©ảʍ tê dại chạy dọc toàn thân, tính khí Tiêu Chiến thoát lực lần thứ ba, hậu huyệt rót đầy mật ngọt đặc sệt từ thân thể Vương Nhất Bác.

- "Hồ ly nhỏ! Thương người".

Từ trên Cửu Trùng Thiên hay dưới Hải Sa rộng lớn, xúc cảm lạ lẫm mà Tiểu Hồ ly mang lại cho người..... Càng là mê luyến không thể tách rời, yêu thương chẳng thể dứt ra.

- "Hồ ly nhỏ! Ta rất yêu người".

Tiêu Chiến ôm người trở lại đỉnh núi dưới trăng như phút ban đầu. Đêm dài đã qua phân nửa, y phục trên người buông lơi toàn bộ trộn lẫn quấn quýt lấy nhau. Nơi kết giao cũng vẫn không rời khỏi.

- "Mang ta... Trở về nhà".

Hơi thở bên môi vẫn chưa thể ổn định, cự vật chôn sâu chưa tách rời. Chẳng qua một cái chớp mắt, sóng tóc mềm mượt đen dài đã rủ bóng trước màn hình led chạy toàn hình ảnh của chính mình.

Cái hôn mãnh liệt giữa những ôm ấp mà xoay tròn vào từng nơi quen thuộc trong phòng ngủ. Y phục lỏng lẻo trễ xuống quét lê dưới sàn nhà. Vương Nhất Bác ôm Tiêu Chiến nhẹ nhàng đặt xuống giường, tóc dài trượt nhẹ mơn trớn vào da thịt.

- "Tiêu Chiến!"

Vương Nhất Bác cất tiếng gọi, bàn tay người cũng nâng lên hôn bên khoé miệng mình.

- "Dạ".

Tiêu Chiến nghe gọi, rời khỏi cái hôn sâu cũng không thoát nổi mình, lúc này mới mở mắt nhìn Vương Nhất Bác.

- "Chúng ta...! Kết hôn đi".

- "Á...?"

- "Tất cả đều đã chuẩn bị xong rồi. Chỉ chờ người đồng ý thôi".

Vương Nhất Bác nói rồi, nhẫn đính ước lấy ra l*иg vào ngón tay áp út của Tiêu Chiến.

- "Nhưng cũng không thể không đồng ý".

Ánh mắt Tiêu Chiến sáng như ánh sao trời, vươn tay ôm người xoay một vòng trên giường lớn, lệ quang long lanh phủ trong đáy mắt.

Là hạnh phúc quá đỗi mà thôi.

- "Vĩnh viễn không rời không bỏ".

- "Long Thần! Ta yêu người.... Rất rất yêu người!".

====================

CỬU VĨ YÊU HỒ - HOÀN TOÀN VĂN.[Bác Quân Nhất Tiêu] Cửu Vĩ Yêu Hồ - Chương 134: Phiên Ngoại 14 - (H+) Thượng Cửu Trùng Thiên Hạ Hải Sa 2Chúng ta dừng lại ở phiên ngoại

13-14 = Một đời - một kiếp.

Đám cưới tự mọi người tưởng tưởng. Viên mãn sẽ không dùng từ ngữ để viết ra. Viên mãn bằng 13 - 14 nhé.