Chương 133: Phiên Ngoại 13 - (H) Thượng Cửu Trùng Thiên Hạ Hải Sa 1

Y phục sắc tím bồng bềnh rộng sóng trong đáy mắt Vương Nhất Bác như ánh lên đốm lửa, sáng chói, nóng bỏng và đẹp đẽ vạn phần.

- "Hồ ly nhỏ! Người là của ta".

- "Ta... từ khi nào? Lại không phải là của Người?"

Một lời hỏi nhưng chứa đầy ý khẳng định, chính là đã chiếm giữ, ta vĩnh viễn đã thuộc về người rồi mà. Lời này Tiêu Chiến chẳng cất giọng nói ra, nhưng ánh mắt long lanh đong đưa xoay chuyển thì thể hiện vô cùng rõ ràng.

Vương Nhất Bác cứ như vậy càng nhìn càng say đắm, thứ ngọt ngào toả ra dịu dàng từ ánh mắt đến nụ cười, từ giọng nói đến cử chỉ hành động, từ mùi hương thân thể dịu mát khó phai. Từng một lần chìm vào, liền muốn đắm mình mãi mãi.

- "Hồ ly nhỏ! Ta rất yêu người".

Một tiếng yêu khơi gợi những mị tình, đôi hỷ tước dưới hàng mi dày của Tiêu Chiến rũ nhẹ, tận hưởng từng nhịp thở mơn trớn bên vành tai.

- "Người nói nhiều một chút... Ta muốn nghe".

- "Ta rất yêu người.... Rất... rất... yêu người".

- "Ta yêu người".

Từng tiếng yêu ngắt nhịp bằng những dấu hôn chạm nhẹ vào má, vành tai, sống mũi, rồi cần cổ thon dài. Cuối cùng mới quay trở lại vành môi mềm ấm áp mà nhu thuận. Cái hôn dưới trăng kéo dài không hồi kết, cho tới khi l*иg ngực Tiêu Chiến thở dốc vì thiếu dưỡng khí quá lâu, Vương Nhất Bác mới chịu rời ra.

- "Long Thần! Ta cũng rất yêu người!".

Tiêu Chiến đáp lại người bằng một tiếng yêu gấp gáp từ tận sâu trong cuống họng, l*иg ngực vì nụ hôn mà lên xuống phập phồng không kiểm soát, hai tay vẫn vắt chéo sau gáy Người.

- "Người có lạnh không?"

Thân thể cả hai sớm đã được phủ ấm bằng linh lực trong thân thể Tiêu Chiến phát ra. Nhưng giữa đêm đông đứng trên đỉnh núi gió thổi l*иg lộng làm Hồ ly nhỏ vẫn có phần lo sợ.

Vương Nhất Bác nghe hỏi, cúi nhìn vạt áo cùng sóng tóc chuyển động không ngừng quanh thân thể hai người, mới cất giọng trả lời.

- "Có lạnh... Muốn được người ủ ấm".

Một câu nói chứa đựng hàm ý sâu xa, nhưng Tiêu Chiến nghe vào cũng chẳng hề đỏ mặt, một tay cố định sau gáy người, một tay nâng lên vuốt ve sườn mặt đang bị ánh trăng phủ bạc trên gò má.

- "Ta có thể bức người ấm đến nóng nực. Người có muốn không?"

Cái hôn mơn trớn đặt xuống môi người, thu lại những chuyển động của suối tóc mượt mà phía sau lưng. Vương Nhất Bác cố định lại phần tóc cùng dây buộc phía đỉnh đầu Tiêu Chiến.

- "Ta đang đợi người".

Bàn tay Tiêu Chiến đặt trước l*иg ngực người cảm nhận từng tiếng nhịp đập trái tim đã có phần gấp vội.

- "Long Thần! Dáng vẻ trầm mặc này là giả dối.... Thực ra trong lòng người rất nôn nóng nha".

Khoé miệng nhỏ xinh của Tiêu Chiến cất lên một tiếng trêu đùa, nhưng chẳng thành công thu về một chút ngượng ngùng nào của người đối diện. So với cả hai, việc thoả mãn nhau, việc chìm đắm trong nhau mới là thứ xúc cảm khao khát nhất lúc này.

Vương Nhất Bác nghe vào, chỉ có trái tim người là nóng thêm một tầng, bàn tay siết quanh y phục của Tiêu Chiến mà vuốt ve eo nhỏ.

- "Mỗi lần ở bên người. Có thể không nôn nóng sao?"

Tiêu Chiến nâng lên khóe môi nối tiếp lời người, cả hai trao nhau ánh nhìn si mê quyến luyến.

- "Là điên cuồng! Đều là điên cuồng đến không thể dừng lại".

Đúng vậy, thân thể người, giọng nói người, chính là thứ tình dược xâm chiếm du͙© vọиɠ, cuốn lấy mà chiếm giữ từng mạch chuyển động của l*иg ngực phập phồng.

- "Long Thần! Ta muốn người.... khắc nào bên ta cũng đều không thể lãng quên. Dù là Tiêu Chiến hay là Tiểu Hồ ly, cũng đều sẽ khiến người điên cuồng muốn chiếm giữ... Người có hiểu không?"

Vương Nhất Bác nghe vào, khoé miệng cong lên nhè nhẹ, thân thể hai người cuốn lấy nhau áp sát, dục hoả dưới thân vì câu nói này mà có chút rục rịch muốn chuyển mình.

Tiêu Chiến nói rồi, cánh tay hữu lực cuốn lấy cổ người lần nữa kéo về, hôn xuống gương mặt Long Thần ngọc thanh tâm khiết. Cái hôn trải dài từ vầng trán người cao rộng, đi qua từng điểm nhỏ trên ngũ quan tinh xảo của người, rồi quyến luyến cánh anh đào mà dừng ở yết hầu nhô cao dọc sống cổ.

Thứ tạo vật nam tính mê người này, chính là Tiêu Chiến có nhướn cao cổ thế nào, cũng không thể tạo ra một đường nét đẹp tựa điêu khắc như thứ dưới cằm Vương Nhất Bác. Ánh mắt mê luyến nhìn nó chuyển động lên xuống một hồi, Tiêu Chiến dùng lực ở vành môi mυ"ŧ vào một lần thật mạnh.

Dưới ánh trăng sáng tỏ ở sát gần, dấu hôn lưu lại trên sống cổ người một vết tròn nhàn nhạt. Tiêu Chiến vừa lòng khoé miệng cong cong, mà chẳng để ý từng cử chỉ hành động của mình đã lọt vào mắt đối phương không thiếu một chi tiết. Môi người tham lam tìm kiếm ngọt ngào hoà quyện, nhưng bàn tay cuốn quanh eo nhỏ đã sớm tìm đến nút thắt của đai lưng cố định y phục mà kéo xuống một đường.

Thân thể vốn đang vững vàng được siết chặt, bỗng chốc bị cảm giác thông thoáng bủa vây, làm Tiêu Chiến có một chút rùng mình mà run lên nhè nhẹ.

- "Ưʍ....".

Cái hôn sâu của người rời khỏi vành môi, trượt xuống đến cần cổ rồi bả vai, bàn tay người vươn lên vuốt ve dải tóc báo tình đỏ sắc đang lưu lại trước ngực Tiêu Chiến, thành kính hôn lên một lượt rồi mới đem nó vuốt ngược về phía sau lưng.

Mỹ cảnh trước mắt làm Vương Nhất Bác nhìn đến đỏ mắt, yết hầu trượt nhẹ một đường. Xương quai xanh hãm sâu sắc sảo ẩn hiện phía sau tầng tầng y phục xếp lớp có phần lỏng lẻo.

Tiêu Chiến nhìn người, thu về đường trượt trên yết hầu của người vào đáy mắt, khoé miệng nở một nét cười, vai nhỏ vô tình nghiêng nghiêng một chút, y phục lỏng lẻo khoe trọn phần xương quai xanh hãm sâu, đẹp đẽ vạn phần.

- "Long Thần!".

Giọng nói nũng nịu truyền vào tai người, đem thứ xúc cảm quá đỗi mê hoặc này tăng thêm, khiến Vương Nhất Bác như trầm vào cuồng si mê luyến. Bàn tay người đem y phục bên vai Tiêu Chiến kéo xuống nhè nhẹ, vai nhỏ thanh gầy trọn vẹn hiển hiện dưới trăng đêm. Vương Nhất Bác không thể đừng được dụ hoặc lạ kỳ này, cúi đầu hôn lên từng dấu môi, trong đêm tối tĩnh lặng nghe vào từng tiếng rên nhè nhẹ.

- "Ưʍ... a... Long Thần! Người... người có phải... nên tiết chế lại một chút không?"

Đến khi một tiếng này lọt vào tai người, thì hai bờ vai Tiêu Chiến đã trần trụi mà khoe trọn, tầng tầng lớp lớp y phục trượt xuống dưới sải tay, dáng vẻ kiều diễm lộ ra dưới ánh trăng, mi mắt nhắm hờ vô cùng yêu nghiệt.

Vương Nhất Bác yêu đến chết dáng vẻ này, Tiêu Chiến dù là nam nhân, thân thể chưa từng toát ra vẻ yểu điệu như thiếu nữ, nhưng cũng chưa từng thiếu đi một nét mềm mại.

- "Hồ ly nhỏ! Người cứ như vậy... Lại muốn ta làm thế nào để tiết chế?".

- "Là muốn người... muốn người chậm lại.. chậm lại để tận hưởng một chút".

- "Ta cũng chưa từng... muốn nó trôi nhanh".

- "Người... người tối ngày. Chỉ muốn khi dễ ta".

So với những lần thất loạn bát tao của hai người ở nhà, so với những điểm quá đỗi quen thuộc trên thân thể. Thì dáng vẻ ngày hôm nay của Tiêu Chiến thật vạn phần khiến Vương Nhất Bác càng thêm ham muốn được độc chiếm hoàn toàn.

Bàn tay người không hề báo trước, qua tầng tầng y phục vẫn đang phủ kín dưới thân, vươn đến bao trọn lấy tính khí kia mà tuốt lộng.

- "Đã lớn đến thế này. Còn muốn ta tiết chế sao?"

- "Ý ta không phải như vậy".

Tiêu Chiến vừa nói, vừa nghiêng một bên vai đến gần miệng Vương Nhất Bác.

- "Người biết ta thích được người hôn lên nơi này mà.

Vương Nhất Bác thuận miệng cắn lên bả vai Tiêu Chiến một ngụm, da thịt vừa mềm mịn vừa ngọt lành. Hồ ly nhỏ của người, tại sao điểm nào cũng khiến người cuồng si muốn chiếm giữ.

- "A.... xizz.... Đau mà".

Tiêu Chiến giận dỗi xoay lưng về phía Vương Nhất Bác, đỉnh núi đá cao có chút gập ghềnh khiến người loạng choạng. Tà áo rộng dài của Vương Nhất Bác cuốn lấy eo người siết chặt vào l*иg ngực mình. Từ phía sau cúi đầu hôn lên từng khớp xương bả vai ẩn hiện dưới ánh trăng.

- "A.... Người....".

Tiêu Chiến như bị tập kích đúng vùng mẫn cảm, câu nói khó khăn không kịp thốt ra, đã liền bị bàn tay trái của Vương Nhất Bác vươn lên mà miết lấy cánh môi mềm. Da thịt phía sau bả vai liên tiếp bị đánh dấu, khuôn miệng bị người chà xát tới lui, Tiêu Chiến vươn đầu lưỡi cuốn lấy ngón tay người mà liếʍ nhẹ một đường. Xúc cảm gợϊ ȶìиᏂ chiếm hữu toàn thân Vương Nhất Bác.

- "Ưʍ.... Long Thần!".

Ngón tay thon dài của người theo đầu lưỡi luồn lách vào khoang miệng, có chút đùa giỡn mà cạ cạ vào hàm răng trắng đều của Tiêu Chiến. Gió đêm thổi mạnh làm tóc cùng dây buộc sắc tím trên đỉnh đầu vờn nhẹ trên gương mặt người. Mùi hương thơm mát nhưng cũng cực kỳ quyến rũ đến mê người phảng phất quanh không khí.

- "Long Thần!"

Tiêu Chiến vừa gọi, vừa vươn đầu lưỡi bao trọn ngón tay người đang làm loạn trong khoang miệng mình. Cho tới khi Vương Nhất Bác ngừng lại những dấu hôn sau gáy, ngừng lại chuyển động của ngón tay mà rút ra. Thì một đường ánh bạc tự khi nào cũng đã vương dài bên khoé môi Tiêu Chiến.

- "Hồ ly nhỏ! Bây giờ muốn nhanh hay muốn chậm?"

Tiêu Chiến nghe hỏi, đầu hơi nghiêng về một chút, đem dải tóc dài xoay qua một bên, lộ ra khoảng da thịt trắng mềm dưới vai trần.

- "Vẫn là nên chậm một chút".

- "Thực sự vẫn muốn chậm sao?".

- "Ưʍ... Ta muốn người.... muốn người tận hưởng ta... Một tháng chỉ có một lần. Người nhất định sẽ luyến tiếc".

Vương Nhất Bác nghe qua đúng thực có chút lưu luyến khoảnh khắc diệu kỳ này, cái miệng nhỏ của người, thật biết nói lời mê hoặc. Bàn tay rời khỏi cánh anh đào, trượt xuống xoa nắn khuôn ngực mềm mềm có phần đầy đặn.

- "Người xem... Nó cũng hưởng ứng rồi".

Từng hơi ấm từ khuôn miệng người phía sau cứ không ngừng luồn lách vào vành tai mà thủ thỉ. Tiêu Chiến vươn tay l*иg vào năm ngón thon dài của người, cũng ra sức cùng nhau chà xát lên vòm ngực mà đùa giỡn cùng nhũ tiêm đã vươn đến cứng rắn.

- "Ưʍ.... Người cứ như vậy. Nó sao có thể không hưởng ứng?"

Nói rồi, Tiêu Chiến xoay người vòng tay ôm lấy cổ Vương Nhất Bác, đầu mũi chân nhướn cao, y phục rũ xuống, đem vòm ngực thẳng hướng miệng người đặt vào.

- "Muốn người chăm sóc nó".

Vương Nhất Bác chẳng kịp chớp mắt, đã thấy thân thể hai người cuốn lấy nhau nằm vững chãi trên một thân đào cổ thụ to lớn ở giữa thềm biệt viện an tĩnh năm xưa, từng cánh hoa theo chiều gió cuốn bay lả tả.

- "Tĩnh Thiên Cung?"

Tiêu Chiến nhìn người mỉm cười, nốt ruồi nhỏ dưới môi khẽ rung rung theo từng tiếng khúc khích từ khuôn miệng.

- "Đã bao nhiêu lần ở đây, ta thật muốn được người ôm lấy thế này".

Dải tóc đen nhánh đung đưa vương đầy cánh anh đào năm xưa hiện hữu trong ký ức của người, giờ đây là hình ảnh thật gần trong tầm mắt.

- "Thật tiếc!"

- "Có phải.... người nên bù đắp tốt một chút không?"

Tiêu Chiến nói rồi, vươn tay kéo nhẹ một đường, đem y phục trắng thuần nghiêm chỉnh trên thân thể người nới lỏng, dưới thân người tìm đến tạo vật dựng đứng giữa hai chân.

- "Long Thần! Người muốn đến đâu trước?"

Trên thân đào cổ thụ, Vương Nhất Bác cật lực chống tay để sức nặng thân thể không quá đè lên người Tiêu Chiến, chỉ có hạ thân là cố ý ghì chặt xuống vùng tam giác chết người.

Giữa ngàn cánh đào phai đang bị gió cuốn mà rời cành đáp xuống thảm cỏ xanh mướt, hai thân ảnh người cuốn lấy nhau, trao đi từng cái hôn vừa ngọt ngào vừa nồng đậm.

- "Người thích ở nơi nào?"

Tiêu Chiến vừa hỏi, vừa nhàn nhã vươn tay trêu đùa những lọn tóc mềm mượt đen nhánh đang trượt xuống khỏi bờ vai rộng lớn của Người.

- "Tất cả đi".

- "Cũng nên như vậy".

Tiêu Chiến nói rồi, thân thể xoay mình đảo lộn vị trí của hai người, từng cánh anh đào hồng mỏng manh dưới tầm mắt người vụt mất, sống lưng Vương Nhất Bác thoắt cái đã đập thẳng vào vật thể cứng rắn là kệ y thư.

- "Tàng Kinh Các?"

- "Chúng ta quen nhau không phải ở đây sao?"

Thân thể chiếm thế chủ động, Tiêu Chiến vươn tay chậm rãi tháo bỏ từng tầng y phục trắng thuần của người. Vừa chầm chậm vừa nhẹ nhàng hôn tới.

- "Chúng ta bắt đầu..... từ đây đi".

Y phục sắc tím vẫn hờ hững trượt dưới khuỷu tay, cả hai không ai có ý định kéo xuống mà muốn nó vương lại đó, nhất định phải ở đó để chứng giám cho những ham muốn kịch liệt này.

Cái hôn từ chầm chậm nhẹ nhàng đến khao khát ham muốn, từng cái xoay người lại khiến kệ y thư một lần bị chấn động, trúc thư rung lắc tạo ra tiếng va chạm qua từng thẻ tre. Âm thanh chứa đầy hồi ức của những ngày đầu ý tình vừa chớm nở.

- "A.... ưʍ...".

Cái hôn trên thân thể trượt dài theo từng vị trí, đến khi lớp trung y cuối cùng trong tầng tầng y phục nhiều lớp bị khai mở, dục hoả dưới thân Tiêu Chiến đã trướng đến phát đau.

Hai tay Tiêu Chiến chế trụ trên từng khay sách, mắt phượng nhắm hờ, tận hưởng từng cái hôn ướŧ áŧ đang dần di chuyển xuống đến vùng nhạy cảm.

- "Long Thần!"

Tiếng gọi vừa cất lên, đã cảm nhận những ấm nóng bao bọc quanh tính khí, Tiêu Chiến thoả mãn hít vào một ngụm khí thở, bắp đùi mẫn cảm bị bàn tay người chà xát mà phiếm hồng.

- "A..... a... Long Thần!.... Ta... Ta khó chịu".

Vương Nhất Bác không ngẩng mặt, bàn tay vươn lên siết chặt eo mềm, tốc độ khoang miệng gia tăng gấp bội. Tính khí trướng đến cực đại có chút thô to, tuy so với người không cách nào sánh kịp, nhưng bảo vật của Tiểu Hồ ly này cũng vạn phần không thể xem thường.

Từng cái phung ra nuốt vào tận sâu đến cuống họng, cho tới khi Tiêu Chiến run rẩy bắn ra đợt tϊиɧ ɖϊ©h͙ đặc sệt lần đầu tiên, thì kệ y thư bên cạnh đã đứng đó chẳng còn nghiêm trang như thuở ban đầu.

- "Có thoải mái không?"

Khóe miệng Vương Nhất Bác vẫn còn vương mùi vị tanh nồng của dịch tình, đem người Tiêu Chiến xoay một vòng đối diện gương mặt với kệ y thư, miệng nhỏ vừa thở dốc vừa nói ra toàn những lời lẽ đầy kí©h thí©ɧ.

- "Chút xíu này đã là gì? Người.... Người nên chuẩn bị cho ta tốt hơn một chút".

Y phục lỏng lẻo hờ hững phủ trên thân, sóng tóc dài mềm mượt đẹp đến ma mị, Vương Nhất Bác nghe vào từng chữ, thân thể càng thêm ghì chặt mà áp sát người Tiêu Chiến vào kệ gỗ bên trong, giọng nói trầm đυ.c tràn ngập hương vị dục tình.

- "Cái miệng nhỏ! Chỉ giỏi nói lời hay".

Vương Nhất Bác nói rồi, đem chút hương vị tanh nồng còn sót lại bên khóe miệng, từ phía sau vươn người hôn vào môi Tiêu Chiến, y phục bị người khai mở khéo léo vén sang một bên. Để lộ ra khỏa anh đào vừa trắng tròn vừa mềm mịn.

Qua nhiều lớp bạch y chưa cởi bỏ hẳn, bàn tay không ngừng xoa nắn má đào, hạ thân cũng đặt vào giữa khe mông người phía trước mà không ngừng cọ xát.

- "A....á... Long... Thần!"

====================