Chương 14

Tôi lấy một chiếc chìa khóa ra từ trong túi, mở cửa phòng kho thí nghiệm. Bởi vì chưa tới khai giảng, đồ đạc bên trong dường như đã lâu không ai dùng. Nhưng lớp bụi phủ vẫn để lại dấu vết có người tới, nắp can Formalin không đậy, chẳng trách đứng dưới tầng cũng ngửi thấy được mùi Formalin. Tôi với lấy cái nắp chìm trong chậu, nhìn qua vào trong đó một cái.

Này, tôi tới thăm rồi đây.

Mặc áo da nhựa plastic vào, lấy móc câu ngoắc vào cơ thể Triệu Dĩnh. Hãy để chúng ta đọc tên thi thể này lần cuối, vì bây giờ chỉ có xét nghiệp DNA mới có thể biết đây là ai. Nhưng cảnh sát vĩnh viễn sẽ không nghĩ ra được người mất tích lại là người bị lột da nhấn chìm trong chậu này. Bởi vậy tôi, Đỗ Minh, tuyên bố dựa trên pháp luật, Triệu Dĩnh đã mất tích.

Tôi ném thi thể vào trong hồ, quả nhiên cơ thể không nổi lên. Tôi nhảy vào bồn, lật mấy thi thể bên dưới lên, để chúng che trên thi thể Triệu Dĩnh. Không biết vô tình hay cố ý, thi thể trên cùng bị trở ngược lại để tôi nhìn ra được khuôn mặt nọ. Vì đã ngót ngét hơn một năm, cơ bắp đã không còn màu đỏ tươi sáng bóng nữa, hốc mắt cũng chỉ là một cái hố đen ngòm. Miệng gã như bị ai cạy ra, dây cơ bên miệng đã đứt mấy sợi, tôi lấy chân đá đầu gã sang một bên, mượn ánh sáng mặt trời ban sớm, tôi nhìn thấy có gì đó sáng lên trong miệng gã. Là một chiếc răng vàng, chiếc răng sáng lên như ánh dạ quang. Tôi mạnh tay đâm móc xuống, đâm nát cằm thi thể kia.

Làm xong hết thảy, tôi lại dội nước khắp phòng thí nghiệm. Tôi dùng dao phẫu thuật cắt nhỏ lớp da rồi ném vào bồn cầu, gạt chốt nước, đống vụn nát kia nhanh chóng trôi xuống cống thoát nước. Trong tay tôi chỉ còn da mặt dính tóc và hai tảng thịt nặng trịch, ngực của Triệu Dĩnh. Tôi ngắm nghía lớp da mặt kia một chốc, lại nhớ tới thứ trong tiểu tuyết võ hiệp. Đứng trước gương, tôi đánh giá trái phải một chút, nhưng dường như không tìm thấy chút khả năng kết luận để dịch dung chút nào. Xem ra đều là lừa đảo hết, không thể tin vào tiểu thuyết Kim Dung được. Cầm da mặt Triệu Dĩnh trong tay khiến tôi cảm thấy hơi lạ. Tôi cho ngực và da mặt Triệu Dĩnh, thêm cả quần áo của cô ta và dụng cụ của tôi vào ba lô khoác lệch vai. Sau đó tôi mặc quần áo vào, cẩn thận đi ra khỏi phòng thí nghiệm. Tôi không ra từ cửa chính mà nhảy ra từ cửa sổ xuống tầng 1.