Chương 15

Tới chỗ đối diện ký túc xá, tôi phát hiện ra trên nệm ngồi sau xe bị rạch hai nhát, cạnh lốp xe có vết người nôn mửa. Chẳng hiểu sao tâm tình tôi rất tốt, vì tôi biết tối qua cũng có người làm chuyện giống như tôi, chỉ có điều gã say, còn tôi thì tỉnh.

"Đàn em này, tặng chị một món quà đi."

"Ừ."

"Sao không hỏi lý do phải tặng chị quà?"

"Tuần sau là sinh nhật chị."

Chị cười cười, "Không ngờ em biết rõ vậy."

"Thật ra em biết nhiều hơn chị nghĩ, sinh nhật chị, số đo ba vòng, kể cả chu kỳ kinh nguyệt của chị em cũng biết."

Lúc tôi nói xong, chị im lặng trong điện thoại thật lâu không nói gì, sau đó nhỏ giọng nói, "Đỗ Minh, chị vui lắm, thật đấy. Trước kia chị rất ghét ngời khác hỏi chị những chuyện này, nhưng vẫn trả lời người nọ, người đó là em."

Nghe lời chị nói, tôi cảm thấy chị rất tàn nhẫn, bởi vì chẳng những chị đang tra tấn bản thân mà còn tra tấn cả tôi.

"Vậy tại sao ngày đó chị không..."

Chị nghe vậy liền cắt lời tôi, "Đỗ Minh, đừng nói nữa, chị sẽ không ở cùng em."

"Tại sao?"

"Vì em quá sạch sẽ.

Tôi cười khan mấy tiếng, "Chị, em hiểu rõ chị như thế, còn chị hiểu em bao nhiêu?"

"Nhiều lắm, em rất đơn thuần, luôn nghĩ tốt đẹp, em thích hợp với kiểu con gái giống chim non nép vào người hơn, không hợp với chị."

Tôi thở dài, "Được rồi, vậy chị muốn quà gì?"

"Gì cũng được, chỉ cần là em đưa."

Ngày đó quả thật tôi đã hơi bực bội, tôi bắt đâu tin rằng chuyện gì cũng có nguyên nhân. Tôi biết rõ có những chuyện không thể cười cười nói chuyện phiếm rồi cho qua được. Kết quả này là do tôi tạo thành, là do chị tạo thành, chúng tôi muốn thừa nhận sở hữu hết những chuyện này. Diễn viên thút thít trên sân khấu, người xem lại luôn lạnh lùng như thế. tôi không thể thay đổi lợi kịch của tôi, chuyện cười của tôi đã đến khúc cao trào, cho dù là hư âm thì tôi vẫn muốn tiếp tục. Chị, hoàng tử trong vở kịch của chị có thể là một diễn viên khác, có lẽ lúc chị quay lại sẽ phát hiện, mà người gọi chị quay lại chắc chắn sẽ là hoàng tử kia.

Lúc tôi lái xe đến cây xăng, rẽ vào từ đường cao tốc đi vào con đường nhỏ gồ ghề. Sáng sớm đầu thu ở nông thôn, màn sương dày thấm lên mắt ai lạnh như băng. Mấy chạc cây vươn ra che kín tường, bên trên có mấy quả táo lẻ tẻ, tôi vươn tay hái một quả đưa lên cắn, vị chát đầy miệng.

Mấy con chó nhảy lên nhảy xuống bên cạnh tôi, như thể trên người tôi có mùi dễ ngửi. Chúng vây quanh tôi nhưng không hề sủa lấy một tiếng. Tôi vươn tay ra sau lưng lấy một miếng thịt trong túi ném xuống cho lũ chó, bọn chúng liền hứng thú ngửi tới ngửi lui, sau đó phấn khích tới cắn xé. Cứ như vậy, bộ ngực 34D đã biến mất chỉ sau chưa đầy một phút đồng hồ, chỉ còn lại núm đỏ tươi mà chúng không tài nào nhai nuốt nổi, hai con chó đang liều mạng giành nhau lớp da cuối cùng, muốn cướp món điểm tâm sau phần cơm này. Tôi lấy một nhánh cây đánh xuống chỗ bọn chúng, hai con chó liền khuỵu xuống, há miệng ra ngượng ngùng chạy đi. Tôi lấy nhánh cây hất lớp da kia lên, hất nó xuống khe nước bên cạnh đường. Lúc ra khỏi đó, tôi tiện tay hất quần áo Triệu Dĩnh lên nhành cây táo, để tạ ơn quả táo kia. Còn lại một bên ngực và da mặt của Triệu Dĩnh, còn có đồ lót của cô ta bị tôi ném xuống hố phân bên đường. Lúc về đến nhà đã hơn tám giờ sáng, tôi tắm rửa qua loa một chút rồi đi ngủ.