Chương 17

Ngày hôm sau lúc họp, y tá trực ban Tôn Diễm ngồi đối diện cười mờ ám với tôi và Vương Ngọc. Vương Ngọc có vẻ hơi xấu hổ, tôi khẽ cầm lấy tay Vương Ngọc ở dưới bàn, Vương Ngọc lại cười với tôi. Họp xong, không đợi tôi thay quần áo xong, Vương Ngọc đã xông vào. Cô ấy ôm lấy cổ tôi, tôi bèn vội vàng đóng cửa phòng thay đồ lại.

"Em làm gì thế?"

"Đỗ Minh, lát nữa em muốn tới chỗ anh. Hôm nay em không muốn về nhà."

Vương Ngọc dụi mặt vào ngực tôi, không dám nhìn tôi, tôi khẽ vuốt tóc cô ấy.

"Nghe lời, em mệt rồi. Hôm nay về nhà nghỉ ngơi trước đi, tối anh sẽ gọi điện cho em."

Vương Ngọc ngẩng đầu nhìn tôi thật lâu, sau đó gật đầu cười rồi rời khỏi ngực tôi, trước lúc đóng cửa, cô ấy còn hôn nhanh một cái lên mặt tôi. Đôi môi Vương Ngọc ướŧ áŧ, ấm áp nhưng lại có gì đó lạnh buốt. Tôi đứng đó nghiêm mặc, nghe tiếng giày nhựa của cô ấy tiếp xúc với mặt đất càng lúc càng xa, tai tôi như có tiếng nổ mơ hồ, tôi cảm thấy như mình đang đứng trong mộng, một giấc mộng tôi đã từng mơ, cảm giác không chân thật này lại xuất hiện lần nữa.

Tôi đi ra khỏi phòng phẫu thật, dưới tầng ồn ào, mấy bác sĩ ngoại khoa hôm qua đến giờ vẫn chưa xuất hiện.

Tôi tới phòng bảo vệ, nhân viện bảo vệ đưa cho tôi một chiếc hộp lớn cỡ hộp giày. Trên đó viết địa chỉ của tôi, trên đó viết "sách vở". Tôi cẩn thận dè dặt nhận lấy bưu kiện, lúc quay người đã nghe thấy tiếng tim đập của chính mình,.

Về đến nhà, nhìn bưu kiện kia, tôi không biết mình có nên mở nó ra hay không. Nhưng cuối cùng tôi vẫn mở, khoảnh khắc đó, tim tôi đập mạnh, hô hấp như dừng lại, dường như thời gian cũng ngưng đọng theo. Động tác của tôi rất chậm, sợ cái gì đó trong bưu kiện sẽ đột nhiên xuất hiện rồi đột nhiên biến mất. Tôi mở hộp ra, phía trên là mấy lá thư tôi đã từng gửi cho chị, còn có ba tấm danh thϊếp. Phía dưới là một cuốn nhật ký, bìa rất đẹp, mở ra liền thấy trang giấy màu hồng phấn nhưng lại chẳng có chữ nào. Tôi tiếp tục lật, vẫn trống trơn không có chữ nào, chỉ viết ngày tháng trên đó. Tôi để nhật ký sang một bên, trong hộp chỉ còn lại một chiếc điện thoại cơ màu đen chức năng nghe gọi. Tôi mở nguồn lên, vẫn còn 1 cột pin. Trong điện thoại có lưu mấy tin nhắn, tin mới nhất là: "Thầy Vương, sau khi tan việc nhanh chóng tới phòng thí nghiệm giải phẫu, Trương Thiến."