Chương 18

Tôi lại lật qua lật lại mấy bức thư mình gửi lần nữa, vẫn không có gì cả. Tôi chỉ đành nằm trên giường, bày mấy thứ trong hộp ra bốn phía. Tôi nằm im nhìn trần nhà, thời gian chuyển động một cách đau đớn dưới mắt tôi. Khe hở trên trần nhà từ từ lan rộng trong tầm mắt tôi, tôi chợt nhớ ra gì đó, bèn ngồi dậy mở nhật ký của chị ra, lật qua mấy ngày. Cuối cùng tôi cũng phát hiện ra chữ chị ở cuối nhật ký, viết rất vội, có mấy chỗ còn nhòe ướt. Trên góc trái ghi ngày 4 tháng 7, là sinh nhật chị.

"Đàn em, đây là lần đầu tiên chị viết nhật ký, cũng là lần cuối cùng. Mong ước lúc ban đầu mua nhật ký này là vì muốn nhớ kỹ từng giai đoạn trong đời em, nhưng mỗi lần chị cầm bút lại chẳng biết hạ bút thế nào, rất buồn cười đúng không. Đỗ Minh, mỗi lần chị nghĩ đến em, chị đều cảm thấy mê muội, cảm giác rất đáng sợ. Mỗi sáng rời giường, ánh sáng mặt trời chiếu lên người chị, dường như chị đón nhận ánh mắt em vậy, ôn hòa đến thế. Mỗi ngày ngồi trong phòng làm việc, trông ra ngoài cửa sổ, nhìn sân thượng ký túc xá đối diện, nhìn bầu trời đối diện, tất cả những chuyện trước kia như chiếu lên trước mắt chị. Ban đêm là quãng thời gian khó khăn nhất của chị, nằm trên giường chị vẫn luôn không áp chế nổi nỗi nhớ em, nhớ nụ cười dịu dàng của em, đôi môi em mềm mại đến thế, cánh tay em rắn chắc đến vậy. Mỗi ngày chị đều bừng tỉnh trong đêm, chị không ngừng khắc tên em lên tường, sa đó lại xóa đi. Nhưng chị vẫn không thể khống chế bản thân mình, chị tưởng tượng ngón tay mình là em, dùng nó vuốt ve cơ thể mình, vuốt ve hai chân mình. Chị hi vọng em có thể ở bên chị đến nhường nào, thật sự hôn lên môi chị, ngón tay vuốt ve bầu ngực chị, thăm dò vào cơ thể chị. Đỗ Minh, nói cho chị biết tất cả những chuyện này không phải sự thật, tại sao chị lại quen em? Ngày đó tại sao em lại lên sân thượng? Tại sao lại để chị gặp em? Tại sao lại để chị thấy được ánh sáng trong tuyệt vọng, lại chẳng ngờ ánh sáng đó là ngọn nến trong tay tử thần, chỉ để chiếu sáng đường chị lên thiên đường.

Chị học khóa 94 ở trường này, lúc đó chị vẫn hằng tưởng tượng, tượng tượng tới sau này mình khoác áo blue sạch sẽ, dáng vẻ thánh thần giải quyết việc ốm đau. Bác sĩ là nghề nghiệp mà chị tôn kính nhất, cũng là mộng tưởng bao năm của chị. Lúc đó chị thật ngây thơ, mỗi ngày đều cười vui vẻ đến vậy, kiêu ngạo vì mình có thể học trong trường y. Cứ như vậy, Trương Thiến xinh đẹp hoạt bát nhanh chóng trở thành mục tiêu chú ý của phái nam trong trường. Ban đầu chị cũng không ghét nam sinh trường y, bọn họ nhìn qua đều rất có chí hướng, rất khỏe mạnh, cũng rất sạch sẽ. Rất nhiều đàn anh khóa trên học giỏi vậy quanh chị, khiến chị có cảm giác mình như một nàng công chúa. Công chúa sống một cuộc sống vui vẻ, hoàng tử cũng nhanh chóng xuất hiện. Năm nhất chị tham gia câu lạc bộ tuyên truyền, chị quen chủ tịch hội sinh viên, họ Lý, đàn em này, chị không muốn nhắc đến tên y, cứ gọi y là Lý đi vậy, Lý là đàn anh của chị, là một tràng trai rất anh tuấn, mái tóc đen và nụ cười như ánh mặt trời, rất giống em, Đỗ Minh. Lúc đó bọn chị cùng tổ chức hoạt động, cùng chủ trì tiệc tối, ai cũng nói bọn chị là một đôi trời sinh. Chị cũng nhanh chóng thích y, một lần lúc đưa chị về ký túc xá, y kéo tay chị, nói chị làm bạn gái y, chị chưa kịp mừng rỡ hay ngại ngùng thì đã vội vã gật đầu. Đó là lúc chị vui nhất từ lúc học đại học, chị và y trở thành cặp đôi đẹp nhất trong trường, cùng tới thư viện, cùng đi căn tin. Có khoảng thời gian cả ngày chị chỉ mơ mộng về lúc kết hôn với anh ta rồi sinh con, ngẫm lại buồn cười cỡ nào chứ.