Chương 19

Mộng đẹp trên đời đều có lúc tan vỡ, tháng sáu cuối năm nhất, chị đã quen anh ta được gần nửa năm. Một buổi chiều, y đột nhiên chạy tới ký túc xá của chị, lạ một điều ngày đó chẳng có ai trong ký túc cả, chỉ có chị đang đọc sách. Ban đầu chị rất vui, để y ngồi bên chị. Nhưng y lại chỉ ôm chặt lấy chị. Thật ra lúc đó chị cũng đã rất thích y rồi, việc hiến thân cho y cũng rất hi vọng. Nhưng y lại vội vã như thế khiến chị rất sợ hãi. Bởi vậy chị đã từ chối y, thật ra chị chỉ muốn bảo y đừng làm trong ký túc xá. Nhưng đôi mắt y ánh lên vẻ đáng sợ, như một con thú hoang dã, y bắt đầu đánh chị. Chị bị y chèn dưới thân, chị muốn kêu lên, y lại lấy gối bịt miệng chị. Chị chỉ có thể vừa khóc vừa lắc đầu, không muốn y tiếp tục, nhưng cuối cùng y vẫn làm xong chuyện y muốn. Chị chưa từng nghĩ người có vẻ ngoài đẹp đẽ như y lại đáng sợ như thế, chị cuộn tròn trên đầu giường khóc lóc không ngừng, còn y chỉ vuốt ve vết máu trên giường rồi cười nói với chị, Trương Thiến, không ngờ em đúng thật là còn trinh. Anh đã cược với họ rằng em đã mất trinh từ lâu rồi, em lại khiến anh mất bữa cơm rồi. Chị gào lên như một con thú, vớ được cái gì liền ném vào người y.

Y vừa tránh vừ nói, Trương Thiến, cô bớt điên đi, khóc xong chẳng phải cô cũng sẽ như tôi sao. Y không ngờ chị lại báo việc này lên trường, lúc y biết đã dẫn theo mấy người bạn học tới ký túc của chị, kéo hết mấy nữ sinh trong phòng ngủ ra, lúc đó chị mới biết vì sao ngày đó không có ai trong ký túc xá, bởi vì y cho mấy người cùng phòng chị 200 mời họ đi xem phim. Cả người chị lạnh như băng, chị mới phát hiện ra những người chị sớm chiều ở chung một năm nay lại xa lạ đến thế. Trong nhà đã biết chuyện của chị, bố tát chị một cái, chỉ vì chị nói chuyện xấu này với trường, khiến bọn họ chẳng còn mặt mũi đâu nữa. Trường cũng chỉ xử lý tên đó qua loa, tuyên bố trước trường đình chỉ học y đến lúc khai giảng, chỉ để lại một câu, "Làm trái quy tắc của trường, đến ký túc xá nữ." Mãi đến lúc đó chị mới hiểu rõ bản thân, chị vẫn cho rằng chị là một nàng công chúa, thật chẳng ngờ chị lại bất lực như vậy. Người bị hại là chị, người tứ cố vô thân là chị, người bị trừng phạt cuối cùng cũng vẫn là chị. Lý tới tìm chị, hung dữ nói, Trương Thiến đồ gái điếm này, tao cho mày biết mày sẽ không sống yên được trong trường đâu. Ngày hôm sau, trên bàn học của chị đầy rẫy những lời ác độc hạ lưu, chị chỉ biết quay lưng hờ hững. Chị bắt đầu chính thức biết những người quanh chị, những bác sĩ tương lai, thiên sứ áo trắng tương lai, tất cả đều là lũ đạo đức giả, rác rưởi khiến người ta buồn nôn. Mỗi ngày bọn họ đều cầm giấy, ánh mắt nhìn chị lại mập mờ, tràn ngập ác ý và cười nhạo. Từ đó về sau bên cạnh chị cũng chỉ có hai loại, lời đồn đãi vô tận và ánh mắt nhạo báng, chị trở thành loại người dâʍ đãиɠ trong mắt nam sinh, trở thành đối tượng chửi bới của nữ sinh. Chị như cái xác không hồn trong địa bàn của họ, chẳng có lấy chút cảm xúc. Mãi đến khi em xuất hiện. Đỗ Minh."