Chương 21

Khi đó mới vừa hơn ba giờ chiều, ngoài phòng làm việc của ông ta có rất nhiều sinh viên giáo viên, chị thật không ngờ lúc Vương Liên Cử nói những lời này còn nở nụ cười hệt như trên giảng đường. Chị cười cười nói, được rồi, thầy Vương, buổi tối em tới phòng thí nghiệm hỏi thầy một số vấn đề về bảo vệ luận văn tốt nghiệ. Vương Liên Cử cười đến là thâm ý, vỗvỗ tay chị rồi buông lỏng ra. Chị đã sớm hoàn toàn thấy rõ mặt đàn ông, đàn ông ấy à, cho dù thế nào, chỉ cần có cơ hội thì sẽ luồn luôn vào giữa hai đùi phụ nữ. Chị cũng đã hoàn toàn không có gì nữa, đêm hôm đó, chị nằm trên bàn học trong phòng thí nghiệm, còn Vương Liên Cử nằm trên người chị hệt như một con heo, gương mặt béo núc đầy mồ hôi của ông ta như ẩn như hiện trước mắt chị, chị nhìn thấy chiếc răng vàng loe lóe trong miệng ông ta. Chị nghiêng đầu sang chỗ khác, không để mình thút thít nỉ non. Không vì mình, mà là vì em đấy đàn em. Đỗ Minh, là chị cho em chứng nhận tốt nghiệp, trên đó dính đầy dịch thể dơ bẩn của Vương Liên Cử.

Đàn em, khoảnh khắc em ôm lấy chị trên sân thượng hôm đó, chị thật sự muốn quay người lại ôm chặt em, hôn em. Nhưng chị biết rõ mình không xứng, chị chẳng qua chỉ là một ả đàn bà lên giường với người khác vì một công việc ở lại trường sau này, chị là gái điếm trong miệng tất cả mọi người, chị sẽ chỉ khiến em không ngóc đầu lên được trước mặt người khác. Chị không làm được! Đàn em của chị là người cao quý nhất thiên hạ, không ai có thể chỉ trỏ cậu ấy, cậu ấy vĩnh viễn là người sạch sẽ nhất.

Chị quay lại giễu cợt em, đàn em, thật ra lúc đó là chị đang giễu cợt chính mình. Em không biết đâu, người con gái đáng thương ngồi ở trên sân thượng đã từng khóc ngất đi vì đau lòng. Chị đã cho rằng chị sẽ để em ra đi như thế, nhưng nhớ lại khoảng thời gian trước đây, khoảng thời gian bên cạnh em giày vò chị như ác mộng, chị không ngừng kí©h thí©ɧ mình bằng ngón tay ở trên giường, chỉ vì muốn dùng một phút mê muội để quên em, nhưng qua đợt cao trào lại là khoảnh khắc đau lòng vô tận. Lúc viết bức thư đầu tiên cho em, chị như phạm nhân chờ đợi hành hình, mỗi ngày đều sống trong hi vọng và tuyệt vọng, lúc nghe thấy giọng em trong điện thoại, chị dốc sức liều mạng khống chế hô hấp, không dám nói lời nào, chỉ sợ em nghe được giọng chị run rẩy, chị đã khóc. Chị cũng không biết mình đang nói cái gì, nhưng chị biết rõ chị lại sống lại lần nữa rồi, em lại trở lại bên cạnh chị lần nữa rồi, dù là chỉ có giọng nói của em.