Chương 22

Nhưng này đàn em, tại sao em lại tàn nhẫn như vậy, tại sao lại muốn phá vỡ giấc mộng của chị. Em trong lòng chị hoàn mỹ đến thế, tại sao còn muốn khiến chị thất vọng. Lúc em mang điện thoại của Vương Liên Cử tới cho chị như một món quà sinh nhật, chị chưa từng nghĩ việc mất tích của Vương Liên Cử có bất kỳ quan hệ gì tới em, lúc bấy giờ chị mới phát hiện ra người đơn thuần chị có mình chị mà thôi. Sau khi Vương Liên Cử mất tích, người trong bộ môn giải phẫu đều nói việc này có liên quan đến chị, chị cũng dần dần chuyển từ gái điếm biến thành yêu tinh tác quái trong miệng người khác. Lúc đó chị còn rất vui mừng, cho rằng nhất định là ông trời thấy Vương Liên Cử làm bậy quá nhiều nên mới khiến ông ta gặp chuyện không may. Đêm đó chị tới phòng thí nghiệm mà chị làm việc mỗi ngày. Mỗi bước đi là một nhịp tim đập của chị, trực giác khiến chị mở phòng chưa tiêu bản, mở nắp bồn kia.

Trên mặt dung dịch đầy những váng mỡ màu vàng. Chị gắng nén cảm giác buồn nôn trào lên, móc thi thể ngâm trong hồ lên. Thi thể không còn da quay mặt về phía chị, trợn mắt nhìn chị. Chị run rẩy mở miệng nó ra, trong đó có ánh sáng của chiếc răng vàng. Rốt cuộc chị đã không chịu đựng được nữa, chạy xuống lầu, chị nôn mửa không ngừng, mắt chị ngập nước. Chính việc này đã khiến chị hiểu rõ xã hội này, hiểu rõ em, Đỗ Minh! Còn khiến chị hiểu rõ chính mình nữa. Đỗ Minh, em không làm sai, chỉ là chị khó mà tiếp nhận nổi. Cuối cùng thì chị cũng biết rồi, trên thế giới này chẳng có ai sạch sẽ cả, có lẽ chỉ có linh hồn ta sạch sẽ mà thôi, chị biết đã đến lúc giải phóng linh hồn của mình rồi. Nơi đây dơ bẩn quá, chị hít thở không thông, miệng chị há to để hít thở nhưng chẳng ích gì. Chị muốn quên hết làm sao, nhưng chị không làm được, tất cả đã rơi vào đầu chị, có lẽ chỉ còn một cách giải thoát mà thôi. Đàn em, chị không trách em, chỉ tự trách mình. Tất cả đều là do chị tạo ra, giờ đây đã chẳng còn gì sạch sẽ nữa, chỉ còn mình chị. Chẳng còn gì hết nữa...

Chữ cuối cùng chị viết đã mờ nhòe, tôi vuốt ve vệt nước đọng trên giấy. Nước mắt tôi đã rơi trên tay, chảy xuống nhật kỹ, chữ trên nhật ký nhòe đi, màu xanh da trời lan ra như đóa hoa. Tôi khẽ khép cuốn sổ nhật ký lại, đặt cuốn sổ và chiếc di động vào trong hộp, chẳng dám nhìn chúng nữa.