Chương 23

Giữa trưa ngày thứ hai, tôi lên ngọn núi sau bệnh viện, chôn chiếc hộp kia dưới một tán cây to. Che kĩ dất cát lên rồi, tôi trải áo blue xuống đất rồi nằm lên trên.

Tất cả đều đã xong, viện Y, sân thượng, chị và đàn em.

Tôi nhặt vài hòn đá bên người lên, khẽ đặt lên đó. Chị, chị sẽ vĩnh viễn không biết được sau lưng chị luôn có ánh mắt lén lút nhìn chị mỗi ngày, vì muốn gần chị, cậu ta không đi học, lặng lẽ theo dõi chỉ vì muốn biết chị ở phòng nào, đến lớp bằng con đường nào. Mỗi ngày cậu ta lại mua thức ăn giống chị ở căn tin, mỗi ngày đều tới thư viện mượn cuốn sách mà chị từng mượn. Mỗi ngày cậu ta bồi hồi bên cửa sổ, chỉ mong ngóng gió thổi rơi đồ lót và vớ của chị. Lần nào cậu ta cũng thở hồng hộc chạy tới phía trước chị, để có thể gặp thoáng qua chị. Lần gặp đầu tiên trên sân thượng vốn chẳng hề là trùng hợp, kế hoạch đã chôn dấu trong lòng cậu ta từ rất lân. Cậu ta biết rõ khẩu vị của chị, cậu ta biết rõ gu ăn mặc của chị, cậu ta biết tất cả về chị, chị như nữ thần trong lòng cậu ta. Bởi thế nên hôm đó, cậu ta đứng ngoài cửa, nhìn thấy nữ thần của mình bị Vương Liên Cử đè dưới người, cậu ta tự nói với mình phải gϊếŧ chết con lợn kia vì nữ thần. Cậu ta bây giờ đang thấm muốn nói với chị:

Chị vĩnh viễn là nữ thần trong lòng cậu ta, vĩnh viễn là nữ thần.

Vừa trở lại cửa phòng phẫu thuật, tôi đã bị Vương Ngọc kéo ra ngoài. Hai người đi lên sân thượng, Vương Ngọc nắm lấy tay tôi dưới ánh nhìn của tôi.

"Trưa nay anh đi đâu thế?"

"Anh ở sau núi."

Vương Ngọc "A" một tiếng, "Anh ra sau núi làm gì à, sau này không cho ra đó nữa."

Tôi cười đồng ý, cô ấy lại hỏi tôi.

"Sao mắt anh vừa đỏ vừa sưng thế."

"Vừa rồi ra sau núi bị cát bay vào mắt," Tôi tiện tay dụi mắt.

"Vậy anh ngồi xuống nhanh đi."

Vương Ngọc kéo tôi ngồi xuống, cô ấy khẽ vẹt mắt tôi ra, thổi mắt cô. Mũi tôi chạm vào áo sơ mi của cô ấy, trên người Vương Ngọc có mùi ngọt ngào, cô ấy thổi hơi mang theo chút ướŧ áŧ ôn hòa, khiến tôi cảm thấy thân thuộc như thế, thư thái đến vậy. Hai ta tôi luồn vào trong áo blue buông thõng của cô ấy.

"Vương Ngọc, làm bàn gái anh đi."

Vương Ngọc ngừng thôi, cô ấy ngây ra. Vương Ngọc đứng dậy nhìn tôi, sau đó ôm lấy tôi, ôm chặt tôi.

Qua một lúc lâu sau, Vương Ngọc nằm trên đùi tôi, cô ấy đùa nghịch nút thắt ngoài áo blue của tôi.