Chương 29

Trời bắt đầu tối, nhưng đường núi có vẻ vẫn còn xa, biết vậy tôi đã mang đèn pin theo rồi. Trên núi gió lớn, thồi rầm rì. Không biết côn trùng gì đang kêu, thỉnh thoảng có chim bay trên đầu. Nhưng trong lòng tôi dần yên tĩnh lại, tôi đã từng đi qua con đường này, tôi đã từng nắm tay ai đó đi qua đây. Chúng tôi vui vẻ chạy vào bụi cỏ, tiếng cười vang vọng khắp sơn sốc. "Ồ," Lúc tôi đứng trên đỉnh núi bèn ò lên. Trong dãy núi vờn quanh có vô số chấm sáng, là những ngọn đèn, cuồi cùng cũng thấy nhà rồi. Lúc này trời đã tối hẳn, bầu trời ở nông thôn trong vắt, ánh sao lấp lánh như đang ở ngay trên đầu. Ánh sao kia hợp lại với chấm sáng của đèn dưới núi khiến tôi như lạc vào trong dải ngân hà. Tôi tiện tay vơ lấy, thế mà cũng bắt được một ngôi sao thật. Là một con bọ cánh cứng nhỏ, vỏ nó xanh sẫm, phần bụng màu đỏ. Đây là đom đóm ư? Hình ảnh trước mắt tôi mới lạ như thế, nhưng lại thân thiết đến vậy, quen thuộc đến thế.

"Anh không phải Đỗ Trạch."

"Hở? Anh là Đỗ Minh."

Tôi quay đầu lại, cô gái kia đang tự ôm lấy mình, trong mắt đầy nước.

"Tôi là Tề Tiểu Hồng."

"À."

"Thì ra anh quên hết rồi." Tề Tiểu Hồng thở dài, ngón tay chỉ vào căn nhà đối diện.

"Đỗ Trạch, nhà anh ở đây."

Nói xong cô ta liền chạy xuống núi, chẳng mấy chốc đã hòa vào bóng tối.

Tôi cũng xuống núi, nhanh chóng đứng trước căn nhà Tề Tiểu Hồng đã chỉ. Đây là một ngôi nhà bùn ba gian, sân trước nhà không lớn. Trong sân để mấy thứ linh tinh, giữa sân là một cây cột cao bốn mét, trên cây cột có một bóng đèn. Bây giờ bóng đèn đang sáng, bên cạnh có nhiều bươm bướm vây quanh. Chúng không ngừng lao vào bóng đèn kia, cho dù phấn rơi hết khỏi cánh cũng khôg nề hà. Có con may mắn bao được vào đèn, nhưng bóng đèn nóng rực khiến nó phải bay ra, rồi lại tiếp diễn màn va chạm. Tôi vịn cửa sân, không biết mình có nên đi vào hay khôg. Lúc này cửa mở, một cô gái mười bảy mười tám tuổi bước ra, thấy tôi đứng trước cửa thì ngây cả người.

Tôi đoán có lẽ cô bé này là em gái tôi. Mặt mũi cô ấy giống tôi, khuôn mặt trái xoan tiêu chuẩn. Vóc người không cao, thấp hơn tôi một cái đầu. Tóc cô ấy không dài lắm, chỉ tùy tiện buộc lên. Tôi nhìn ra được cô ấy không mặc áo ngực, bộ ngực đầy đặn lấp ló dưới áo rất sinh động. Cô ấy chạy vài bước đến trước mặt tôi, "Anh tìm ai ạ?"