Chương 30

"Đây là nhà Đỗ Hồng Phúc phải không?"

Cô ấy khẽ gật đầu, nghiêng đầu như đang nghĩ xem tôi là ai. Lúc này có giọng nữ từ trong nhà truyền ra, "Đỗ Lan, ai ở ngoài đó thế?" Đỗ Lan quay đầu lại la lên, "Con cũng không biết." Người phụ nữ kia ra khỏi phòng, tôi liền biết bà ấy là mẹ tôi.

Mượn ngọn đèn trong sân, tôi nhìn thấy mẹ tôi. Không giống mấy năm trước, lúc đó tôi hoàn toàn không có ấn tượng gì với bà nữa, nhưng bây giờ tôi biết rõ bà là mẹ tôi. Bà cao xấp xỉ em gái tôi, rất gầy. Thì ra tôi và em gái đều giống mẹ. Trong tay bà cầm một cái bát, bà nhìn qua đây, lúc trông thấy tôi, cái bát trong tay bà rơi xuống đất.

"Đỗ Minh, là con ư?"

Bà bước tới, muốn kéo tay tôi, nhưng nửa đường lại rụt tay về. Tôi cười cười, vươn tay đỡ bà. Mẹ tôi liền khóc òa, lúc này tôi lại trông thấy Đỗ Lan lén trốn ra sau tôi, chạy ra ngoài cửa. Mẹ vừa kéo tay tôi, vừa dùng tạp dề lau khóe miệng. Vào phòng rồi, bà liền kêu lên, "Ông già, Đỗ Minh về rồi." Trong phòng có đặt bếp nấu, một cái bát tô không biết đựngthứ gì, bên cạnh còn có một nồi thuốc đang đỏ lửa, phòng ngập mùi thuốc, còn có mùi thường trực trong bệnh viện, mùi mục nát.

Bố tôi nằm trên giường gạch. Sắc mặt ông vàng như nến, tứ chi như đã khô. Ông vừa rên hừ hừ, vừa đau đớn giãy người, bụng ông phình to như phụ nữ có thai. Bố tôi bị ung thư gan, nhìn tình hình có vẻ không sống được quá ba tháng nữa. Ông nghe giọng mẹ tôi, bèn ngẩng đầu dậy, nhìn chằm chằm vào tôi, đôi mắt lồi ra như mắt cá vàng, nửa ngày sau mới nhổ được một chữ ra.

"Cút!"

Người đàn ông đó nói xong bèn nghiêng đầu qua bên khác. Mẹ tôi nuốt nước mắt dẫn tôi tới phòng bếp, nắm lấy tay tôi nghẹn ngào khong nói nổi nên lời. "Đừng trách cha con, mấy năm nay ông ấy cũng chẳng dễ dàng gì. Trong nhà có nhiều việc, bằng không thì ông ấy cũng không mắc bệnh này." Tôi cúi đầu nhìn bà, hẳn là bà chưa tới 60 tuổi, nhưng tóc đã bạc trắng, mặt đầy nếp nhăn. Tay mẹ rất thô ráp, sờ lên cảm giác khó chịu. Trên người bà có mùi gí đó thoang thoảng, lúc mới đầu thấy rất khó ngửi. Tôi khẽ vỗ tay mẹ tôi, sau đó lấy tiền đã chuẩn bị từ trong ba lô ra, tôi mới đi làm hai năm, chỉ vừa dành dụm được mấy nghìn tệ, cũng chẳng giúp được gì. Mẹ vội vàng chối đây đẩy, tôi nhét vào tay bà. Bà hơi ngượng ngùng, "Ôi chao, mấy năm nay chẳng chăm sóc được cho con, thế mà còn lấy tiền của con." Bà cầm tiền mà nước mắt tuôn rơi. "Ba con bị ung thư, trong bệnh viện huyện nói không được nửa năm nữa, cả nhà bèn xuất viện, đã hơn một tháng rồi, ôi chao, sau này cái nhà này biết làm thế nào đây." "Không sao, sau này còn có con." Mẹ nghe xong liền vui vẻ, kéo tôi vào phòng. "Đây vốn là phòng ngủ của con, bây giờ Đỗ Lan đang ở rồi, hôm nay con ở chung phòng với nó đi, mẹ đi nấu thuốc cho bố con." Tôi thả tay xuống, thuận miệng hỏi, "Bây giờ mẹ nấ thuốc gì cho ông ấy thế ạ?" Mẹ tôi vào bếp nói vọng ra, "Thuốc của cô họ con tìm về đấy, bố con uống thuốc này rồi liền không khó chịu nữa."