Chương 31

Căn phòng này là nơi tôi đã từng ở bảy năm ư? Cả phòng được dán bằng báo cũ, trang báo đã ngả vàng, nhiều chỗ còn bị cuộn cả góc giấy, để lộ lớp bột hồ đằng sau. Trên cánh cửa sổ nhỏ có nhành hoa giả nhưng cũng đã rách tươm. Cạnh giường có hai chiếc rương gỗ, trên đó còn có chất chăn, mền, ít quần áo, đều là của Đỗ Lan. Đa số đều là quần áo bẩn, tôi tiện tay nhấc lên, lại phát hiện chiếc chăn đè lên một chiếc qυầи ɭóŧ nhăn nhó đầy vết máu. Tôi chau mày, thả quần áo lại chỗ cũ. Còn có mấy ngăn tủ dựa vào giường, trên tủ bày TV và một chiếc gương soi nhỏ, trên tường phía bên kia dán giấy trắng, có mấy tấm ảnh nhỏ được dán lên đó. Tôi khẽ phủi bụi trên tấm ảnh, mượn ánh đèn mờ nhạt nơi góc tường để cận thận xem xét. Một tấm là bố mẹ chụp chung lúc còn trẻ, dưới góc bên trái là ảnh kết hôn, tháng 3 năm 1976. Bố lúc đó là chàng trai phấn khởi đầu húi cua, mẹ buộc tóc dài, rất đẹp. Còn có một bức bố mẹ đang ngồi, giữa cái ôm của anh người là một ô trống, có dấu vết bị người ta cắt bỏ. Dưới góc trái còn có ảnh chụp một đứa nhóc, bên góc trái của ảnh viết, ảnh kỷ niệm 100 ngày của Lan, tháng 6 năm 1989. Còn lại đều là ảnh của Đỗ Lan, trên ngăn tủ tôi ở ra có một tấm gương bị rơi ra, phía dưới đè một tấm ảnh chụp màu sắc rực rỡ, trên ảnh là mười mấy đứa trẻ đứng trước một căn nhà cỏ cười vui vẻ, người cao nhất là một cậu trai đứng bên cạnh Đỗ Lan, tay chàng trai đó để trên vai Đỗ Lan. Bên cạnh tấm gương có một chiếc ti vi đen trắng, rất cũ nát, là loại vặn chuyển kênh cổ xưa. Tôi mở ti vi, tay xoay vòng, chỉ có một kênh của đài truyền hình trung ương. Tôi tiện tay tắt TV rồi đi tới phòng bếp.

Mẹ đang nấu thuốc, thấy tôi đến bèn vội khoát tay với tôi. "Vào nhà đi, vào nhà đi, trong này bẩn lắm." Tôi ngồi xuống bên người bà, ném giúp bà một khúc củi vào bếp lửa. "Ông ấy bệnh bao lâu rồi ạ?" Sắc mặt mẹ tôi ảm đạm, "Phải đến năm sáu năm rồi, ngày một nặng thêm, bụng cũng trướng càng to, tối nào bố con cũng đau đến nỗi không ngủ yên được." Tôi lại hỏi bà, "Sao không cho con về nhà?" Cái thìa trong tay mẹ thoáng cái rơi xuống đất, "À, việc này..." Bà ấp úng không nên lời. "Tại sao lúc trước lại cho con đi?" Mẹ thoáng cái khóc òa, "Đỗ Minh, việc này không trách bố mẹ được." Lúc này tiếng cha tôi truyền ra từ trong phòng, "Bà nói ít với nó thôi, bảo nó đi đi, càng nhanh càng tốt. Nó không phải người nhà chúng ta." Mẹ vội vàng chạy vào phòng. "Cha nó à, đã nhiều năm vậy rồi, Đỗ Hâm đã chết mười lăm năm rồi. Có một số việc cũng không thể trách Đỗ Trạch được. Ông đừng nói lớn như thế, ông muốn chết đó à?" Tôi nhìn thuốc trên bếp, thuận tay cầm thìa dưới mặt đất nhấc lên. Nước thuốc đen sẫm sôi sùng sục xoay vòng, giữa vòng xoáy có bọt màu đen sẫm, tôi múc một thùa ngửu lấy, nhìn thứ trong thìa, tôi nở nụ cười.