Chương 32

Chỉ một chốc sau, mẹ lại vào bếp, mặt tỏ vẻ xấu hổ. "Đỗ Minh này, có một số việc sau này mẹ sẽ nói cho con biết. Cảm xúc của bố con không tốt lắm, thật ra mấy năm nay ông ấy cũng rất nhớ con. Chừng nào con trở về?" Tôi nói với bà rằng gần đây tôi khá rảnh rỗi nên lúc nào về cũng được. Mẹ vui vẻ bảo tôi ở lại thêm vài ngày, sau đó kéo tay tôi, nhỏ giọng nói với tôi, "Đỗ Minh, hai ngày nữa mẹ sẽ nói với con." Tôi đồng ý rồi hỏi lại mẹ, "Đúng rồi, Đỗ Lan năm nay bao nhiêu tuổi ạ?" "Mười ba sắp mười bốn rồi... Sinh nó ra năm đưa con đi đấy." "À." Tôi khẽ gật đầu. "Bây giờ Đỗ Lan không..." Nhìn khuôn mặt hồng hồng ánh lửa của mẹ, tôi vẫn nén nuốt lời xuống. "Đúng rồi, Tiểu Hồng là ai ạ?" "Ồ, con gặp nó rồi à?" Mẹ ngẩng đầu nhìn tôi, tôi nói với mẹ rằng chúng tôi gặp nhau trên xe. Mẹ nhìn vào mắt tôi, "Con không nhớ gì à?" Tôi khẽ gật đầu. Mẹ thở dài "Ôi chao, cũng là một đứa bé số khổ." Bà còn định nói gì đó thì đột nhiên cao giọng, "Tối đen rồi, con đi đâu? Mau qua đây?" Tôi nhìn lại, Đỗ Lan ôm mông đứng đó, đôi mắt nhìn thẳng.

Mẹ tôi nhìn Đỗ Lan đứng bất động thì lại mắng. "Con là người chết đấy à, đứng như khúc gỗ, tới đây." Đỗ Lan không tình nguyện bước tới, "Đây là anh con, mau gọi anh đi." Đỗ Lan nhìn qua tôi, tôi cười với cô bé. Mãi sau cô ấy mới nặn được chữ "Anh" ra khỏi miệng, thấy cô bé đứng bất động, mẹ lại mắng, "Còn đứng ngây ra đấy làm gì, không mau đi đổ xô nướ© ŧıểυ cho bố con đi." Đỗ Lan lầm bầm một tiếng rồi cũng đi, tôi cũng đứng lên về phòng.

Trong phòng không có chỗ ngồi. Tôi vừa ngồi xuống giường gạch thì Đỗ Lan đã chạy vào như ngọn gió, ôm lấy quần áo vương vãi trên giường. Bên ngoài có tiếng mẹ, "Hơn nửa đêm rồi con còn làm gì?" Giọng Đỗ Lan vang vọng ngoài sân, "Con giặt quần áo." "Mày có bệnh đấy à? Giờ nào rồi mà còn giặt quần áo?" Mẹ mắng mấy câu, không nghe Đỗ Lan đáp lời thì cũng khong nói nữa. Tôi không buồn ngủ lắm, trên giường gạch đã bày chăn và gối đầu mẹ lấy ra cho tôi. Gối đầu bé tẹo, trang trí bằng hình hoa nhỏ màu xanh da trời. Tô loay hoay gối đầu, Đỗ Lan vẫn chưa về phòng, tôi không ngủ được. Giường ở quê rất lời, năm người ngủ song song trên giường cũng chẳng thành vấn đề. Mẹ đặc biệt đổi vị trí chăn của tôi và Đỗ Lan, để tôi ngủ gần cửa sổ. Đợi một lúc lâu Đỗ Lan với đi vào. Cô bé không nhìn tôi, chỉ cầm lấy khăn mặt treo trong phòng lau tay. Tôi nói với Đỗ Lan, "Đỗ Lan, anh không biết em bao nhiêu tuổi nên cũng chẳng mua được gì cho em, có mấy thanh chocolate này, em ăn đi." Đỗ Lan nhìn tôi không nói lời nào, tôi chỉ đành nâng tay lên rồi đặt tay xuống, để chocolate trong tay xuống giữa giường. Đỗ Lan nhảy mấy bước lên giường, quay lưng lại phía tôi bắt đầu cởϊ qυầи áo. Cởi đến lúc chỉ còn áo ba lỗ và quần đùi thì bèn chui vào chăn, dùng chăn bọc kín người lại, tôi cũng tắt đèn cởϊ qυầи áo rồi nằm xuống.