Chương 34

Tôi đi một mình trên con đường núi, sáng sớm trên núi đậm mùi thơm, là mùi cỏ. Tôi há miệng hít thở sâu, mỗi lần hít thở, tôi lại thấy mình nhẹ nhõm hơn bao nhiêu. Từ xa xa đã thấy mấy đống đất trên sườn núi, là mấy nấm mồ. Tôi leo lêи đỉиɦ núi, liền thấy một cô bé đang đứng trước một phần mộ. Trong tay cô bé cầm một đóa hoa nhỏ màu đỏ, cúi người đặt hoa trước mộ. Đợi cô ấy đứng lên nhìn thấy tôi thì liền cúi đầu chạy xuống núi. Dáng người cô ấy lắc lư, bờ mông đầy đặn dưới lớp quần bò màu xanh da trời cũng vặn vẹo theo. Bóng lưng cô ấy rất đẹp, màu tóc dày sau đầu đong đưa, áo lông đỏ trên người như một đóa hoa tươi đẹp. Tôi lớn tiếng kêu lên với bóng lưng cô ấy.

"Tiểu Hồng, Tiểu Hồng, em chạy nhanh lên, chạy chậm không tốt cho em đâu!"

Tề Tiểu Hồng đứng khựng lại, quay đầu nhìn tôi, mắt cô ấy lập tức ướt nhòe, đôi mắt như có giọt sương lóng lánh. Cô ấy la lớn với tôi. "Cuối cùng anh cũng nhớ ra em rồi." Tôi lắc đầu, sau đó cười với cô ấy, "Chẳng hiểu sao, vừa thấy em chạy thì liền nhớ ra những lời này." Tề Tiểu Hồng nghiêng đầu, cắn môi, dường như cô ấy đang cố gắng ngăn không cho mình khóc. Cô ấy nhìn tôi, từ từ dịch ra sau, mãi đến chân núi mới quay đầu chạy biến.

Tôi đến trường phần mộ kia, đẩy những đóa hoa ra, để lộ tấm ván gỗ bên dưới, trẻ con chết không được lập bia. Trên ván gỗ chỉ viết hai chữ Đỗ Hâm đơn giản, có vẻ như tấm ván gỗ này đã có lâu lắm rồi, gỗ đã bị mục, lấy tay cũng có thể bẻ được một miếng. Tôi ngồi trước nấm mồ, cầm đóa hoa hồng chậm rãi nghiền nát, chỉ một chốc, ngón tay tôi đã đỏ thẫm, cho vào miệng đắng chát không nói nên lời.

Tiếng trẻ con ồn ào dưới núi đánh thức tôi từ trong trầm tư, một gian nhà cỏ tranh ở đối diện đỉnh núi. Mấy tấm ván gỗ vây lấy thành một cái sân lớn trước nhà, mười mấy đứa trẻ con đang chơi trong sân, vừa chơi đùa vừa la hét ầm ỹ. Tôi đi xuống núi vào trong sân, mấy đứa trẻ ngưng chạy nhảy, cách hàng rào mở to mắt nhìn tôi, thỉnh thoảng lại quệt mạnh nước mũi sắp chảy xuống. Tôi đẩy hàng rào ra, bọn nhỏ liền chạy tới. Bọn chúng nhỏ giọng thì thầm, có mấy đứa đã đánh bạo sờ túi quần jean của tôi. Tôi xoa đầu một đứa trẻ, nó nhảy thoắt ra, những đứa trẻ khác cũng thét lên rồi chạy đi. Tôi đến trước phòng học, trong phòng chỉ có hai người, một người đàn ông ngồi bên cạnh Đỗ Lan, tay khoác qua vai cô bé, nắm tay cô viết gì đó trên giấy. Thấy tôi đến, người đàn ông kia vội buông tay ra, đừng lên hỏi, "Cậu là ai nhỉ?" Tôi chỉ vào Đỗ Lan. "Tôi là anh trai của Đỗ Lan." "Ối chà!" Anh ta bước mấy bước tới đưa tay ra, "Chắc cậu là Đỗ Trạch, tôi là thầy của Đỗ Lan, Trương Lập Quân." Tôi nắm chặt lại tay anh ta, người tên Trường Lập Quân này khoảng xấp xỉ bốn mươi tuổi, nhiệt tình nói, "Anh vừa về hôm qua nhỉ, thế nào, có quen không?" Tôi đáp một tiếng, anh ta nói tiếp. "Thôn này có hơi lạc hậu, một gian phòng cậu đang đứng đủ làm một ngôi trường, toàn bộ trẻ con trong thôn đều học ở đây. Đúng rồi, em gái Đỗ Lan của cậu thông minh nhất đấy." Tôi lại "À" một tiếng. Trương Lập Quân ngẩn người, miệng kề sát vào tai tôi, "Có phải bố cậu vẫn không nhận cậu không? Thôn này là vậy đấy, phong kiến! Có chuyện liền nói là có quỷ, người chết cũng không báo công an." Tôi cười cười nói với anh ta, "Thầy Trương cứ dạy tiếp đi, tôi đi đây."