Chương 35

Ra khỏi trường trở lại thông, tôi liền thấy một người đàn bà đứng giữa đường. Bà ta cầm chậu nước, đứng không nhúc nhích. Lúc tôi tới mới di chuyển một chút, đợi tôi đến gần mới hỏi, "Cậu có phải là con trai thứ hai của lão Đỗ không?" Tôi khẽ gật đầu. Bà ta đổ ụp chậu nước lên đầu tôi, sau đó dùng hết sức lực chun mũi lại rồi nhổ một bãi nước miếng lớn vào người tôi.

Tôi đứng sững sờ, thứ xối lên người có mùi tanh, là máu. Tôi sờ tay lên, dinh dính, chắc là máu gà. Người đàn bà béo kia thấy tôi ngây ra thì cho rằng tôi sợ bà ta, liền chống nạnh đứng trước cửa ra vào mắng to. Nhưng lạ một nỗi rằng tôi nghe mà chẳng hiểu lấy một câu, những từ như Hồ ly tinh, đồ êu tinh không ngừng bị bà ta thốt ra, tôi cảm thấy hình như không phải bà ta đang nói tôi. Chỉ là tôi không hề biết người đàn bà này là ai, tại sao lại làm như thế? Lúc người người trong nhà bên ngoi đầu ra nhìn qua bên này, tôi bỗng thấy mẹ chạy tới. Mẹ tới cạnh tôi, đứng chắn giữa tôi và người đàn bà kia. "Thím nó, thím tới đây làm gì?" "Phì, mày gọi ai đó?" Người đàn bà kia thấy mẹ tôi đến rồi thì càng giận. Thấy xung quanh có nhiều người, bà ta lại cao giọng hơn. "Mày còn dám gọi con trai bà về cơ đấy, mày muốn chúng tao sống thế nào đây hả?" "Thím nó à, thím cũng không thể nói thế được. Chuyện đã qua bao nhiêu năm rồi, Đỗ Trạch về cũng không ở lâu, bố nó sắp không xong rồi, chẳng nhẽ con trai về thăm bố là sao à?" Người đàn bà kia cười lạnh mấy tiếng, "Hừ, con trai về thăm cha cơ à? Cha nó có nhận nó không?" Nghe những lời này, mẹ liền tức đến run cả người, chỉ vào bà béo kia không nói nổi nên lời. Lúc này một người lao ra từ trong đám người, lao lên người đàn bà béo, vừa gào lên vừa giơ tay cào mặt bà ta.

"Vương Thối Mồm, tôi ĐM bà!"

Là Đỗ Lan, cô bé lao vào đánh nhau với người đàn bà kia, hai người vừa đánh vừa chửi đối ohương. Mẹ muốn ra can, tôi thấy Đỗ Lan không chịu thiệt nên kéo bà lại. Người đàn bà kia vừa ngu xuẩn lại vừa yếu, mới một chút đã bị Đỗ Lan túm mất kẹp tóc trên đầu. Tóc bà ta bù xù, quần áo cũng bị Đỗ Lan xé ra, thoạt nhìn chật vật vô cùng. Đỗ Lan vần người đàn bà kia, vừa chửi vừa đá đấm, còn thỉnh thoảng nhổ nước miếng lên người bà ta. Người đàn bà kia thấy không làm gì được Đỗ Lan, tay bèn lao tới trước ngực cô bé, nhéo bộ phận mẫn cảm trước ngực. Tôi bước tới ôm lấy Đỗ Lan, chặn người đàn bà béo kia. Sau đó lúc quay người, tôi nhẹ nhàng đạp một cái lên gối bà ta, người khác chỉ thấy bà ta đột nhiên ngã nhào xuống thì cho rằng bà ta hụt đà mà thôi. Đỗ Lan được tôi ôm cười ha hả, vừa nhổ nước miếng vừa chửi. "Đồ miệng quạ, đồ thối mồm, có chút sức thì về mà quản chồng bà đi." Người đàn bà béo kia nghe Đỗ Lan nói vậy thì đột nhiên kéo cổ áo, để lộ hơn nửa bầu vυ" bắt đầu tru tréo. Bà ta không ngừng cào mặt đất, lấy bùn đất trát lên người mình. Tất cả mọi người đều đứng đó, chỉ chung một ánh mắt: lạnh lùng. Một hồi lâu sau mới có một đám người đi tới. Người cầm đầu bước lên vả cho người đàn bà kia một bạt tai, Vương Thúy Hoa, mày ầm ỹ đủ chưa." Vương Thúy Hoa nhìn thấy người nọ thì ngừng thút thít, chỉ vào ông ta mắng, "Ông còn là trưởng thôn cơ à, ông xem vợ ông bị người nhà lão Đỗ ức hϊếp đây này." Thôn trưởng kia kéo Vương Thúy Hoa lên, sau đó nhìn uanh, "Mọi người không có việc gì nữa thì về đi, đứng đây nhòm ngó cái gì." Sau đó chỉ vào tôi, "Cậu đi theo tôi một chuyến." Mẹ cản tôi lại, trưởng thôn, tôi đi với ông được rồi, không liên quan gì đến trẻ con cả." Trưởng thôn phất tay chặn lại, "Bà về nhà chăm chồng bà cho tôi." Tôi bảo Đỗ Lan đỡ mẹ về, sau đó đi theo trưởng thôn.