Chương 36

Bước vào phòng làm việc, trưởng thôn vẫn mãi không nói gì, chỉ ngồi đó hút thuốc. Ông ta hút loại thuốc lá rời cuốn tay, thấy tôi vẫn nhìn, ông ta vội vàng lấy một hộp thuốc ra hỏi tôi hút không. Tôi lắc đầu nói, "Trưởng thôn, cháu và Đỗ Lan đều không gây sự với vợ bác, chẳng hiểu sao bà ấy lại dội máu lên người cháu trước." Trưởng thôn phất tay, "Được rồi được rồi. Vợ tôi tôi tự biết." Sau đó ông lại yên lặng một lúc lâu, tôi biết trưởng thôn vẫn luôn làm bộ hút thuốc để xem xét tôi. Có vẻ như ông ấy rất sợ tôi, nhưng đây chắc chỉ là cảm giác của tôi mà thôi. Cuối cùng trưởng thôn rít hết thuốc trong tay, sau đó đưa tôi ra cửa, "Bảo cậu tới cũng không có việc gì, chỉ muốn nói mấy câu với cậu thôi. Thôn này hơi lạc hậu, có một số việc cậu cũng không thể trách được. Từ lúc về mẹ cậu đã nói gì với cậu rồi?" Tôi lại lắc đầu. Trưởng thôn gật đầu không nói thêm gì nữa, chỉ là lúc ra khỏi cửa, ông ấy khẽ vỗ vai tôi, tuy rằng động tác nhìn như bình thường nhưng lại có vẻ hơi cứng ngắc.

Vừa về đến nhà, bước vào sân chỉ nghe thấy tiếng ném bát đũa trong phòng mẹ. Tôi bước nhanh mấy bước, chỉ nghe một giọng nói trong phòng. "Mày nhanh bảo nó cút đi, mày để nó về là muốn ép tao chết sớm đúng không. Đồ đàn bà chết tiệt, mười lăm năm qua có bao giờ mày trông tao tốt lên chưa. Tao biết ngay mày còn nhớ trong lòng mà. Mày ngóng tao chết đúng không." Mẹ khóc nấc lên, "Cha nó à, ông nói gì thế? Con đã lớn vậy rồi, sao ông còn nói thế được? Ông bảo Đỗ Lan sẽ nghĩ sao bây giờ, bác sĩ cũng nói ông chẳng còn mấy thời gian nữa. Tôi chỉ muốn những ngày này ông sống tốt một chút thôi, để ông gặp con trai thì có gì không đúng chứ?" Lão già nằm trên giường cười hừ hừ, "Muốn tao gặp hay là mày muốn gặp? Nói con tao nhưng chẳng biết là con thằng nào đâu đấy." Mẹ tôi tức tối nghẹn lời, tôi bước vào phòng. "Này, ông nói lời này là có ý gì. Ông không nuôi tôi cũng chẳng sao cả, bây giờ tôi về, ông lại nói lời này." Lão già khô quắt nằm trên giường nở nụ cười đáng sợ, "Mày hỏi mẹ mày ấy, mẹ mày rõ nhất." Tôi quay đầu nhìn mẹ, mẹ tôi lại khóc nấc lên, "Ông già này, ông nói cái gì với con thế hả, Đỗ Trạch con đừng nghe bố con nói, ông ấy bệnh đến hồ đồ rồi." Tôi nói, "Mẹ, tới tận bây giờ mẹ vẫn chưa nói cho con biết, con về mấy ngày nhưng mọi người vẫn gạt con điều gì đó." Mẹ lắc đầu, "Đỗ Minh, đừng hỏi nữa, đi ăn cơm đi." Tôi nhìn mẹ, rồi lại quay đầu nhìn lão già nằm trên giường, ông ta cũng quay đầu đi không nói gì. Không khí trong phòng khiến người ta hít thở không thông, tôi quay người đi ra. Về phòng tôi lại trông thấy Đỗ Lan đang lục lọi ba lô của tôi. Thấy tôi đến thì vội giấy ra sau lưng, cười ngây ngô với tôi.