Chương 37

Tôi cởϊ qυầи áo bẩn trên người, giao cho Đỗ Lan. "Đỗ Lan, em có rảnh thì giặt giúp anh đi." Đỗ Lan vi vẻ nhận lấy, đi ra cửa còn gọi một tiếng "anh" giòn giã. Tôi quay đầu lại, Đỗ Lan lại đỏ mặt, "Anh, anh đá Vương Thối Mồm kia đã quá." Tôi cười cười với cô bé rồi nằm xuống, ba lô bị Đỗ Lan lục tung, cô bé lấy một chiếc bút máy của tôi. Tôi nhận ra tay mình cũng bẩn thỉu, muốn đứng dậy đi rửa thì thấy có người đẩy cửa vào. Vừa vào vừa cười suồng sã.

"Thím nó, trong nhà có khách quý sao không bảo em?"

Tôi thò đầu ra quan sát, một người phụ nữ cao gầy nâng màn cửa bước vào, tôi thấy mẹ đang nấu thuốc run lên. "Cô ba nó à, cô tới rồi ư?" Người phụ nữ kia gật đầu, đi thẳng vào trong phòng, nói với cha tôi đang nằm. "Anh này, sắc mặt anh không tốt lắm thì phải. Nhà này sắp gặp chuyện không may rồi anh biết không?" Lão già kia vẫn không nói gì, mẹ tôi vẫn khẩn trương như trước, "Cô ba nó à, ông nhà tôi gần đây ăn được thuốc của cô mới hết đau, sao cô vừa tới đã nói vậy rồi?" Lão già kia la lên, "Bà già này bớt lời đi. Bà mẹ nó, bà thấy chưa hả?" Tôi lặng lẽ tới trước rèm vải phòng bếp nhìn người phụ nữ kia giơ tay theo kiểu Lan hoa chỉ, miệng lẩm bẩm. "Anh này, ấn đường của anh tối đi rồi, trên đầu có mây đen bao phủ, là diêm vương muốn gọi anh xuống rồi đó." Nói xong người phụ nữ kia quay đầu nhìn mẹ tôi đang sửng sốt rồi nói, "Anh, bệnh này của anh đáng ra không phải chết sớm như thế, chỉ tiếc có người tới chiếm phúc của anh đó. Anh, là ai tới nhà thế." Lão già hừ hừ hai tiếng, "Em hỏi con mụ ngu ngốc này đi." Mẹ tôi mang vẻ mặt không mong muốn, "Cô ba nó sao lại nói thế được, Đỗ Trạch về thôi mà." Cô ba họ kia nghe nói vậy thì nghiêm mặt, "Dẫn em đi xem nhanh." Tôi nghe xong liền bước vào, đứng trước mặt người phụ nữ đó. Người phụ nữ kia khoảng chừng bốn năm mươi tuổi, vẻ mặt xui rủi. Mắt trái bà ta đυ.c ngầu, là một con mắt mù. Bà ta quắc mắt phải nhìn tôi chằm chằm, cầm tay trái tôi nhìn kỹ một chốc. Đột nhiên bà ta la lên với lão già, "Anh ơi, bảo Đỗ Lan mở đèn trời lên, đừng cho âm khí vào phòng." Đỗ Lan liếc tôi rồi đi ra ngoài, chỉ một chốc sau, cô bé la lên, "Mẹ, đèn trong sân không sáng." Người đàn bà kia nghe xong thì ngã bệt xuống đất. Mãi nửa ngày sau mới từ từ lồm cồm bò dậy. Bà ta lăn lóc dưới đất, lấy một cái chuông bên hông xuống, nói với lão già trên giường gạch, "Bây giờ em làm phép ngay đây, không biết có chấn trụ được nó không." Nói xong bà ta rung đùi đắc chí hát lên.