Chương 38

Đỗ Trạch, Đỗ Trạch.

Mày và anh mày vốn là đầu trâu mặt ngựa,

Hai con quỷ của Diêm Vương điện hạ,

Lên trần làm hại nhân gian,

Ta là tiên trên núi Côn Luân,

Mười lăm năm trước tiễn anh mày về trời,

Hôm nay ta phải mở sát giới.

Nghe bà ta hát xong, tôi đột nhiên la to một tiếng rồi ngã xuống đất.

Tôi nằm đó, nghe mẹ lo lắng gọi tên tôi. Bà già kia rõ là không kịp phản ứng, cầm chuông đứng ngây ra đó. Hơn nửa ngày, bà ta mới cười ha hả. "Anh, hôm nay em tới đây có thể trừ đại hạn cho nhà anh. Lần trước em đã nói rồi đó, Đỗ Hâm chết là ý trời, Đỗ Trạch không ngờ được chuyện đó là do pháp lực của em trấn lại, em biết ngay là mười lăm năm sau nó sẽ mò về, nhưng bây giờ em sẽ trừ xong con yêu này cho anh." Nói xong bà ta lấy một bao thuốc trong túi quần ra dưa cho mẹ, "Bao thuốc này chị cho anh trai em và Đỗ Minh mỗi người một nửa, uống hết là được." Tôi hí mắt nhìn mẹ lau nước mắt, lấy một túi lì xì trong tủ bát ra, đếm mấy tờ rồi đưa cho bà già kia. Người đàn bà đó vơ lấy, nghênh ngang đi ra ngoài. Mẹ và Đỗ Lan cẩn thận đỡ tôi về phòng, mẹ vừa vuốt tóc tôi vừa rơi lệ. Nước mắt bà rơi trên mặt tôi, nóng rực.

Đỗ Lan tắt đèn trèo lên giường nhưng lại không ngủ được. Cô bé dùng sức kéo đệm sang bên chỗ tôi, sau đó nằm ngoảnh mặt vào tôi, đôi mắt to nhìn tô chằm chằm. Tôi mở mắt ra khiến Đỗ Lan bị dọa nhảy dựng lên, cô bé A một tiếng, sau đó lại bắt đầu cười ngây ngô. "Anh, anh tỉnh rồi à?" Tôi khẽ gật đầu, cô bé hệt như một con sâu chen chân vào chăn tôi, chân Đỗ Lan lành lạnh, tôi kẹp chân cho cô bé, cô bé dùng ngón chân khẽ gãi gan bàn chân tôi. Tôi cười cười, "Em làm gì thế?" Đỗ Lan nói, "Anh, sao anh để Tề Thần Kinh nói điên khùng gì thế?" "Anh cũng không biết." Đỗ Lan gối đầu lên gối của tôi, hơi thở phả lên mặt tôi. "Anh, anh biết mấy cô ả trong thôn nói anh thế nào không?" Tôi kê lại gối đầu cho cô bé, "Nói thế nào vậy?" "Mấy cô ả đó nói lúc nhỏ anh đã đẹp trai rồi, bây giờ còn đẹp trai hơn, hơn nữa lại còn là người thành phố nữa cơ đấy." Tôi hỏi Đỗ Lan, "Các cô ấy biết anh à?" Đỗ Lan đáp, "Vâng, chỉ loanh quanh trong thôn thôi mà, các cô ấy nói chuyện lúc trước của anh với anh cả truyền khắp mấy ngọn núi đấy." "Ồ," Tôi hỏi Đỗ Lan, "Các cô ấy đang nói đến chuyện gì thế?" "Nói anh với anh cả của em là cặp song sinh mấy trăm năm mới có một, người trong thôn đều cho là điềm xấu. Nói phải tách anh với anh cả ra, lúc đó mẹ không đồng ý, truỏng thôn cũng nói thế là mê tín lắm. Nhưng vì chuyện này mà Vương Thối Mồm cứ chạy tới nhà mình chửi đổng lên." Tôi hỏi Đỗ Lan, "Sao bọn họ lại nghĩ thế?" "Ai biết được, nhưng ông chồng trưởng thôn của Vương Thối Mồm lại không tệ lắm." "Vương Thối Mồm ư?" "Đúng rồi," Đỗ Lan thoắt cái ngồi dậy, "Chính là ả đàn bà thối tha dội máu lên người anh lúc sáng đó. Cái mồm thối của mụ ta chưa từng nói câu gì cho hay, kết quả là chẳng sinh lấy nổi đứa con trai. Cho nên chồng mụ ta cũng chẳng thèm để ý bà ta, mẹ nó." Đỗ Lan chửi một câu, "Hôm nay còn dám véo em! Anh, anh nói xem." Nói xong Đỗ Lan liền vén áo ba lỗ lên, "Ngực em bị mụ ta véo bầm rồi này." Dưới ánh trăng, bầu ngực Đỗ Lan trắng ngần, tôi thấy đầṳ ѵú cô bé hơi cứng lên.