Chương 8

"Thật ra lúc còn học cấp ba tôi theo đuổi Trương Thiên, nhưng cô ấy không đồng ý. Sau đó tôi ra nước ngoài, năm nay mời từ Mỹ về. Nào ngờ về rồi mới biết cô ấy đã mất."

"Thật à?!"

Nghe thế, Triệu Dĩnh liền ngồi dậy, nghiêm túc nhìn tôi.

"Không thể nào, anh đẹp trai như thế, sao Trương Thiến lại không đồng ý được."

"Vì tôi nhỏ hơn Trương Thiến hai tuổi."

"Vậy sao, đúng là anh nhìn trẻ thật. Bây giờ anh vẫn nhớ đến Trương Thiến sao?"

Triệu Dĩnh nhìn tôi đỏ mặt không nói gì thì cho rằng tôi xấu hổ. Cô ta đứng lên tới cạnh tôi cười ha ha.

"Anh vẫn nên quên Trương Thiến đi thôi. Cho dù chị ta không chết thì cũng không đáng để anh như thế, chị ta là đồ đê tiện."

Hô hấp của tôi ngày càng nặng nề, mồ hôi bắt đầu toát ra. Tai tôi ù ù, cảnh vật trước mắt cũng mờ đi.

"Anh làm sao thế?" Triệu Dĩnh để ý thất tôi thay đổi.

"Chắc là hơi say xe."

Triệu Dĩnh không để lỡ thời cơ mà đỡ lấy rôi, ngực vô ý cố ý đè lên tay tôi.

"Tôi muốn nằm lên giường một chút đợc không?" Tôi chỉ lên giường của Trương Thiến.

"Đó là giường người chết đấy." Triệu Dĩnh nhìn tôi với vẻ không tin nổi.

"Không sao."

Tôi cởi giày leo lên, giường hơi nhỏ.

"Anh gan thật đấy, chắc là anh học y nhỉ."

"Chắc là vậy, cô cũng không sợ đó thôi, không phải vẫn không đổi phòng mà ở lại đây đó sao?"

Triệu Dĩnh lại cười ha ha, "Học y là thế mà, có gì phải sợ. Lại nói công nhân viên chức ở lại ký túc xá đông như thế, nào dễ tìm phòng cho mình."

Tôi hỏi Triệu Dĩnh, "Hôm đó Trương Thiến chết thế nào?"

Bất kể là nam hay nữ học trường y đều rất lạnh nhạt với chuyện sống chết. Triệu Dĩnh kể như nói chuyện phiến, nhưng nếu chuyện chết chóc này xảy ra với cô ta thì không biết cô ta còn bình tĩnh được như vậy hay không đây?

"Kỳ lạ lắm nhé, hôm Trương Thiến chết cũng không có gì khác thường. Vẫn chỉnh chu quần áo, đọc sách, viết nhật ký, buổi chiều ra ngoài một chuyến, sau khi về liền nằm trên giường. Buổi tối lúc tôi tiễn bạn trai ra ngoài về xong thì chị ta vẫn yên lặng nằm trên giường. Sáng hôm sau lúc tôi tỉnh dậy thì thấy chị ta đang ngồi trên giường, lúc tôi đi Wc về xong vén màn ra mới biết chị ta chết rồi, chị ta thắt cổ chết lúc đang ngồi."

Triệu Dĩnh dừng lại như thể đang đợi nghe thấy tôi ngạc nhiên.

Tôi chỉ nằm ngửa ra rồi nói, "Làm sao có thể được chứ, làm gì có ai ngồi thắt cổ mà chết đâu?"