Chương 9

Thấy không được như mong muốn, Triệu Dĩnh có vẻ hơi thất vọng, nhưng cô ta vẫn nói tiếp.

"Chị ta móc dây thừng lên móc sắt trên trần nhà của chị ta, sau đó kê chân quỳ lên bàn, chiều dài dây thừng đủ cho chị ta nghiêng về phía trước cũng không rơi khỏi giường. Cảnh sát nói trước khi chết chị ta đã uống kha khá thuốc ngủ, chắc là muốn mình hôn mê lúc treo cổ, chết không chút đau đớn."

Triệu Dĩnh dừng lại một chốc, thấy tôi không nói gì thì bèn hỏi.

"Sao nào, sợ choáng luôn à."

Tôi nhìn móc sắt trên đầu rồi hỏi, "Lúc chết Trương Thiến mặc đồ gì?"

"Ồ? Sao anh lại hỏi chuyện này? Hôm đó chị ta mặc váy lụa mỏng màu trắng, ngồi trên giường, màn rũ lên đầu chị ta, lúc đầu tôi không để ý thấy dây thừng, đầu chị ta cúi thấp, tóc xõa che hết mặt, hai tay tự nhiên để trên đùi. Không ngờ đồ gái điếm kia lúc chết còn thánh khiết như vậy."

Chắc là Triệu Dĩnh ý thức được mình nói gì đó nên dừng lại, sau đó lặng lẽ nhìn tôi, cô ta cho rằng tôi đã ngủ nên không nói gì nữa.

"Đàn em này, có nhiều cách thắt cổ vậy sao?"

"Ừ, thống kê ra thì dường như người Trung Quốc chúng ta dùng cách chết này nhiều nhất, dường như người châu Á rất mê tín với kiểu chết này. Đặc biệt là ở nông thôn, trong sách còn ghi rằng thậm chí có nhiều người cho rằng ngồi hoặc nằm cũng có thể thắt cổ mà chết, có thể giữ gìn được nguyên thần. Cũng chính là nguyên thần xuất khiếu, đắc đạo thành tiên."

"Nhưng ngồi thì làm sao thắt cổ được chứ?"

"Thật ra cũng chỉ là vấn đề góc độ," Tôi nắm tay lại đặt trên đỉnh đầu, "Chị xem, đây là dây thừng thắt cổ em, sau đó em ngồi thế này, lúc này cơ thể nghiêng về phía trước, dưới tác dụng của trọng lực, dây thừng sẽ sinh ra sức kéo. Chỉ cần không phá hỏng cân đối, duy trì thế ngồi là được."

"Này, Đỗ Minh, ngày nào em cũng nghiên cứu những thứ này mà ban đêm không gặp ác mộng sao?"

Từ hôm đó, chị liền cấm tôi nói những chuyện này. Thật ra chị cũng không nghĩ nhiều về chuyện sống chết.

"Còn sống cũng không có nghĩa lý gì, nhưng chị chết cũng chẳng có lý do. Nếu đủ lý do, chị sẽ tự tử."

Đây là lời chị nói với tôi, tôi nói với chị, "Thật ra em nghiên cứu về cái chết chỉ bởi vì em sợ chết. Xem những cách chết khiến mình sợ hãi này sẽ có nhận thức chân thật hơn, nhưng kết quả lại luôn không được như ý."

Tôi cũng từng hỏi chị, lý do gì có thể khiến chị mất niềm tin vào cuộc sống.