Chương 9: Lại muốn?

Bây giờ dường như không còn suy nghĩ gì nữa, lúc đến, trong lòng cô nghĩ rốt cuộc nơi này có cái gì đáng để lưu luyến đến vậy, nó có thể đẹp đến mức nào, để cô một lần lại một lần đi tới đi lui, tìm cảm hứng chụp ảnh, chỉ vì chụp một phần vạn mới có thể gặp được mỹ lệ.

Có lẽ khi cô đến, suy nghĩ liền sẽ tiêu tan.

Có lẽ khi cô đến, cô cũng có thể tìm thấy nguồn cảm hứng mà mình thuộc về.

Quả thật, ở đây quả thực rất đẹp, nhưng cũng rất lạnh, chỉ nhìn một vùng rộng lớn trắng xóa kia, cô không có ý định ra khỏi nhà.

Cô e sợ.

Càng sợ nhìn người kia dốc cả một đời đuổi tìm đồ vật, nếu cô đυ.ng phải, thì cô...

Kỳ thật không cần thiết ... A ...

[ Qua một thời gian nữa sẽ trở về. ]

...

Trong khoảng thời gian giữa hai lần trả lời tin nhắn, Chu Trí Đình đã nấu xong.

Nhưng trong bữa ăn, Tống Vân Sơ đột nhiên hỏi anh: "Anh tới nơi này nhiều năm như vậy có từng thấy cực quang không?"

Tay Chu Trí Đình gắp thức ăn cho cô dừng lại, sau đó múc canh cá cho cô, ngẩng đầu nhìn cô: “Sao tự nhiên lại nói chuyện này?”

"Muốn đi xem?"

Tống Vân Sơ nhận lấy, nhấp một ngụm.

"Ừm, đại loại vậy." Cô trả lời anh.

"Đã năm năm chưa từng thấy qua, nhưng trước đây cũng có thấy vài lần."

"Nếu em muốn đi, đến lúc được nghỉ sẽ đưa em đi."

Lúc này, khoé miệng Tống Vân Sơ cong lên một ý cười nhàn nhạt, nhíu mày, "Sẽ không phiền chứ?"

“Sao có thể?” Chu Trí Đình cũng khẽ mỉm cười, thanh âm trầm thấp ôn nhu nói: "Liên quan đến em, sao có thể phiền được...”

Tống Vân Sơ lườm anh một cái, "Hoa ngôn xảo ngữ."

Chu Trí Đình cảm thấy biểu cảm nhỏ linh động của người kia cực kỳ đáng yêu, không kìm được nhếch môi cười thành tiếng.

Anh nói: “Sẽ dẫn em đi."

Tống Vân Sơ có chút qua loa gật đầu, "Vậy em rất chờ mong."

...

Sau bữa ăn, Chu Trí Đình vẫn chưa có ý định rời đi.

Hai người ngồi trên sô pha xem phim, Tống Vân Sơ vốn đang ngồi khoanh chân, sau đó lại thành nằm lên đùi anh.

Trên TV đang phát cái gì, Tống Vân Sơ không chú ý tới. Chỉ lo đến việc chơi đùa cơ bụng của Chu Trí Đình, sau khi chơi xong, khẩu vị của cô có chút thay đổi, không khí như tràn ngập hơi thở kí©ɧ ŧìиɧ, gối lên chiếc lều nhỏ, rất cứng.

"Lại muốn?"

Hai tay Chu Trí Đình bắt đầu không còn trung thực, không ngừng chọc ghẹo bầu ngực căng tròn của cô. Tống Vân Sơ lắc đầu để tránh, lại bị anh bắt được, ôm chặt vào lòng.

Tống Vân Sơ quỳ hai chân trên ghế sô pha, cửa huyệt cách quần chính trực đối đầu với dươиɠ ѵậŧ đang cương cứng của anh, chỉ cần kéo quần ra sau một chút là có thể tiến vào.

Chu Trí Đình nghiến răng, áp đầu lưỡi vào má, bưng lấy mặt cô, áp trán nói cô nóng.

Tống Vân Sơ nhếch môi cười, giơ tay bỏ kính ra.

Hầu kết nhấp nhô, rất nhanh anh liền đưa tay chế trụ ót Tống Vân Sơ, nghiêng đầu ngậm lấy môi cô, mυ"ŧ một lúc, đầu lưỡi cạy mở môi của cô ra, càn quét trong miệng cô, đầu lưỡi lướt qua hàm trên của cô, chiếc lưỡi bị anh quấn lấy mà mυ"ŧ mạnh, cánh môi bị anh gặm cắn, cọ xát.

Tống Vân Sơ bị hôn đến ngứa ngáy khó nhịn, nức nở thở dốc.

Bàn tay to của Chu Trí Đình vuốt ve, nhào nặn cặp mông mềm mại của cô, khi sắp lườn tay vào trong quần của cô, cơ thể Tống Vân Sơ mềm nhũn ra, đột nhiên cảm thấy bụng đau nhói, cửa huyệt phun ra một dòng nước ấm.

Cô chợt nhận ra có gì đó không ổn, mở choàng mắt ra, đẩy Chu Trí Đình ra rồi trượt khỏi người anh.

Chu Trí Đình sửng sốt, ngơ ngác nhìn cô, khàn giọng hỏi: “Sao vậy?”

Ngay khi anh định tiến lại gần cô, Tống Vân Sơ liền chạy.

Chu Trí Đình càng bối rối hơn! ! !

Cắn răng, bóp eo nhìn bóng dáng của cô chạy vào phòng vệ sinh.

Chu Trí Đình đột nhiên cảm thấy có một vòng tròn màu đen lóe lên trên đỉnh đầu, anh nhìn xuống chiếc lều căng phồng của mình, cảm thấy bất lực, lại lo lắng cho cô.

Sau đó, anh nhanh chóng đi theo, vặn nắm đấm cửa, và hỏi: "Có chuyện gì vậy?"

Tống Vân Sơ ngồi trên bồn cầu với vẻ mặt rối bời, hai người đối mặt với nhau. Cố nén xấu hổ, cô liếc mắt thở dài, cầm khăn tắm đập vào người anh, lớn tiếng nói: "Anh không sợ em đang đến kỳ à?"

Nghe thấy tiếng động ở cửa, cô thậm chí còn chưa kịp lên tiếng...

Ừm...

Người này...

Sao cô lại mất mặt như vậy! ! !