Chương 10: Cô Tống, em đang chơi anh à?

Chu Trí Đình lúng túng ho một tiếng, đưa tay xoa xoa chóp mũi, "Vậy cái kia... Anh..."

Không phải bây giờ anh có ra ngoài hay không...

Ngày đầu tiên, lượng hơi nhiều. Tống Vân Sơ lúc này không đứng lên được, chỉ có thể lúng túng ngồi xuống, sắc mặt dần dần tái nhợt, bụng đau đớn càng thêm dữ dội.

Cô nghĩ chắc là vì hai ngày này túng dục quá độ nên nó đến sớm hơn.

Chu Trí Đình lúc này cũng nhìn ra có gì đó không đúng, lập tức đi đến bên cạnh cô, lo lắng hỏi: "Sao vậy?"

"Cái đó tới?"

Tống Vân Sơ gật đầu.

"Băng vệ sinh ở đâu?"

Tống Vân Sơ đột nhiên trì trệ, chỉ khi bị anh hỏi, cô mới nhận ra mình không chuẩn bị trước.

Đến sớm, thực sự không kịp chuẩn bị.

"Em chưa mua."

“Chờ đấy, anh xuống dưới mua.” Nói xong liền chạy như gió.

Tống Vân Sơ đợi anh đi rồi mới đứng dậy. Khi ra ngoài, cô đệm thêm nhiều lớp khăn, ôm gối trên ghế sô pha, nhìn khung cảnh bên ngoài cửa sổ sát đất.

Một người đàn ông mặc áo khoác lông màu đen đột nhiên xuất hiện trong khung cảnh, bộ dáng mười phần lo lắng, chạy nhanh, thoáng qua liền biến mất.

Cầm điện thoại lên xem giờ, đã hơn mười giờ, không biết cửa hàng còn mở cửa không.

Lúc Chu Trí Đình trở lại đã là gần mười một giờ, trên tay cầm một cái túi ni lông màu đen, cũng không biết mua bao nhiêu.

Có lẽ là bởi vì chạy hơi gấp, trời lạnh như vậy, vậy mà lại có mồ hôi túa ra trên trán anh.

Chu Trí Đình thở hồng hộc nói với cô: "Các cửa hàng gần đây đều đóng cửa, thật vất vả mới tìm được, nhanh chóng đổi đi, anh còn mua thuốc giảm đau, đổi xong ra uống."

Tống Vân Sơ khẽ chớp mắt, trong lòng muốn nói không động lòng là giả. Mỉm cười với anh và nói cảm ơn!

Đêm đó, Chu Trí Đình không hề rời đi. Tống Vân Sơ đau đến mức cuộn mình trong ngực anh, bị anh ôm chặt, bàn tay to ấm áp của anh áp lên bụng cô, rất ấm.

Môi mỏng của Chu Trí Đình hôn lên trán cô, dịu dàng nói: "Ngủ đi."

Tống Vân Sơ dù rất đau nhưng vẫn ngủ yên trong ngực anh.

...

Những ngày trong kỳ kinh nguyệt, mỗi tối sau khi tan sở, Chu Trí Đình sẽ đến nấu cơm cho cô, buổi tối anh cũng không rời đi, luôn ở bên cô.

Cả hai đều không nói rõ ràng mối quan hệ của nhau, không phải vợ chồng nhưng lại có những hành động thân mật như vợ chồng.

Sau khi hết kinh nguyệt, Chu Trí Đình không ở lại qua đêm nữa.

Sau khi ở lại, cả hai thực sự trở thành người sống thử.

Cơm nước xong xuôi, Chu Trí Đình đang rửa bát trong bếp, Tống Vân Sơ dựa vào tường nhìn anh.

“Mối quan hệ của chúng ta có phải thân thiết hơn bạn giường không?” Trong lời nói của cô có mang theo ý cười nhẹ.

Thành thật mà nói, sau khi cô trêu chọc Chu Trí Đình, sau đó hai người phát sinh quan hệ cho đến bây giờ, họ vẫn chưa thảo luận thêm bất kỳ vấn đề nào với nhau, nhưng cô đã tự động trở thành bạn giường.

Chu Trí Đình không nói lời nào, chỉ là tay rửa bát dừng lại một chút, cuối cùng lại khôi phục bình thường.

Rõ ràng lời này là do cô nói, có thể thấy được anh không trả lời, nhưng trong lòng lại không ngừng cảm thấy khó chịu.

Cô không thể diễn tả cảm giác đó, quá kỳ lạ.

Mãi cho đến khi rửa xong, Chu Trí Đình mới quay lại, lấy khăn để lau tay. Ánh mắt nhàn nhạt nhìn cô chăm chú, thật lâu sau, anh mới lạnh lùng nói: “Em cảm thấy quan hệ của chúng ta là bạn giường sao?”

Ánh mắt Tống Vân Sơ ngưng trọng, câu môi cười yếu ớt nói: "Chẳng lẽ không phải sao?"

Vừa nói, một cái chân thon dài khẽ nhấc lên, ngón chân trắng nõn mềm mại điểm nhẹ vào đũng quần của người đàn ông.

Tư thế đó bị Tống Vân Sơ làm ra cực kỳ quyến rũ, hầu kết của Chu Trí Đình lăn lộn một vòng, hai mắt thâm thúy không chút gợn sóng, nghiến răng nghiến lợi gật đầu.

Tống Vân Sơ cho là anh sẽ quay người rời đi, bởi vì anh đã cầm chiếc áo khoác treo trên ghế rồi.

Lại không nghĩ tới, anh đột nhiên chế trụ cổ cô, bàn tay to chế trụ eo cô, kéo cô vào lòng, bàn tay ấm áp xoa nắn đùi cô.

Ánh mắt Chu Trí Đình chăm chăm dán chặt vào Tống Vân Sơ, hai người rất gần nhau, anh nói: "Cô Tống, em đang chơi anh à? Hửm?"