Chương 37: Lừa dối không có nghĩa là không yêu em!

Tống Vân Sơ muốn nói cô không có, nhưng những lời trên điện thoại quả thực là do cô gửi đi.

Nhìn Chu Trí Đình đau đớn rời đi, cô không nói gì cũng không làm gì.

Âm thầm thu dọn đồ đạc, thu dọn tất cả những thứ đã mua trong khoảng thời gian này vào một chiếc túi và gửi về.

Mặc dù...

Nhưng Chu Trí Đình thực sự đã mang đến cho cô rất nhiều hạnh phúc, anh cũng rất tốt với cô!

Những ngày vui vẻ luôn ngắn ngủi.

Tống Vân Sơ rời đi.

Cô không nói cho anh biết, anh cũng không tìm cô.

...

Những ngày cô trở về Bắc Kinh đều ngơ ngơ ngác ngác, cô không quen với việc không ở trong vòng tay Chu Trí Đình.

Ngày hôm đó, cô đợi mọi người đến bái xong mới một mình đến nghĩa trang gặp Lý Mục.

Lý Mục chết vào mùa đông năm năm trước.

Khi đó hai người cãi nhau, hắn một mình đi đến Mạc Hà, khi đang đi qua đường núi thì bất ngờ xảy ra một trận tuyết lở, hắn cứ như vậy biến mất.

Tống Vân Sơ bực bội, ngay từ đầu cô đã không thích hành vi cố chấp một việc để đạt được mục đích cuối cùng trong lòng của hắn.

Họ đã ở bên nhau được 5 năm, từ lúc mới bắt đầu nồng nàn đến lúc cuối cùng qua loa, giấu cô nhiều điều, rồi đến việc hắn lừa dối cô.

Mãi đến khi nghe tin hắn qua đời, cô mới biết hắn chết trên đường đi chụp ảnh cực quang.

Tin nhắn cuối cùng chưa được gửi đi trên điện thoại của hắn là gửi cho cô.

[ Thật xin lỗi, Vân Sơ! Anh yêu em, hãy quên anh đi! ]

Lúc ấy, sau khi thấy đầu óc trống rỗng, toàn thân như bị rút khô, không thể cử động được.

Làm thế nào mà...

Cô không thể hiểu được.

Cô nghĩ nếu hắn còn sống, vì không còn yêu cô nữa nên sẽ chia tay trong hòa bình, để hắn đi tìm người mình yêu, dù sao điều đó cũng khó chịu hơn việc hai người ở bên nhau.

Khi đó, cả hai đang ở bên nhau năm thứ 5.

Ngày kỷ niệm, Lý Mục quên mất, đang chụp ở nước ngoài.

Không một cuộc điện thoại, không một lời chúc, không gì cả.

Sau này, Trần Cẩm Di nói, thực ra lúc này tình cảm của hai người đã có vấn đề, nhưng chỉ có cô là người duy nhất vẫn thờ ơ như vậy với tính tình lạnh lùng của mình.

Trần Cẩm Di nói:

Lý Mục chính là một kẻ đạo đức giả, cho dù có chết thì hắn cũng sẽ bắt cậu gánh chịu tội lỗi. Hắn hiểu rõ tính khí của cậu, và dù có chuyện gì xảy ra, cậu cũng sẽ luôn canh cánh trong lòng.

Hắn còn bảo cậu hãy quên hắn đi, điều này rõ ràng là ghê tởm phải không?

Ngoài miệng nói muốn cậu quên hắn đi, nhưng thực ra hắn muốn cậu vĩnh viễn nhớ đến hắn, khiến cậu phải sống trong đau khổ mãi mãi.

Sau khi lừa dối mà vẫn giả vờ làm người tốt, yêu cái gì mà yêu? Cậu có thấy tình yêu của hắn thật đáng kinh tởm không?

Cậu không thấy khuôn mặt xấu xí buồn nôn của hắn sao? Cậu không thấy hắn mắng mỏ và trách móc cậu như thế nào sao?

...

Khi đó, Lý Mục mắng cô không thú vị nên chọn cách lừa dối cô.

Nhưng...

Cô vẫn luôn như vậy... Trước khi hắn đuổi theo cô vẫn như vậy...

Buồn cười làm sao.

Hắn nói: Anh chỉ lừa dối em thôi, không phải là không yêu em nữa, người anh yêu nhất vẫn là em.

Em có biết những năm qua anh đã vì em mà bỏ qua bao nhiêu thứ không? Nếu không phải thỉnh thoảng em cãi nhau với anh về những chuyến du lịch vòng quanh thế giới của anh thì anh đã chụp được rất rất nhiều bức ảnh đẹp.

Sau khi cô phát hiện ra hắn lừa dối, cả hai đã xảy ra cãi vã lớn, sau đó Lý Mục hoàn toàn biến mất khỏi thế giới của cô.

Về sau có người đem cái chết của hắn đổ lên người cô, trách cô nếu như không cùng hắn cãi nhau, hắn đã không có chuyện gì...

Người đó chính là đàn em của Lý Mục, cũng là đối tượng hắn lừa dối.

Cô ta đến trước cửa chỉ vào mũi cô mắng, nói nếu không có cô thì Lý Mục sẽ không xảy ra chuyện gì, nếu không có cô thì công việc chụp ảnh của Lý Mục sẽ càng xuất sắc hơn, nếu không phải vì cô cản trở Lý Mục thỉnh thoảng ra nước ngoài...

Nói cô đã hủy hoại một nhϊếp ảnh gia ưu tú...

Mọi tội danh lần lượt đổ dồn lên cô, khiến Tống Vân Sơ khó thở.

Mỗi dịp Tết Thanh Minh, cô đều đến gặp Lý Mục, chính là để khiến bản thân nhớ lại một mặt ngu ngốc của mình và ghi nhớ nó! ! !

Tất cả mọi người đều không thể quên tình cảm sâu sắc của cô dành cho Lý Mục, chỉ có Trần Cẩm Di biết Lý Mục đã phản bội cô.

Sau đó, Tống Vân Sơ bị rối loạn tinh thần.

Trong tâm trí cô thường nhớ lại những ngày còn ở bên cạnh Lý Mục, hắn thường nói với cô rằng hắn rất tiếc vì không thể chụp được cực quang ở Mạc Hà.

Và lúc đó, cô đã nghĩ rằng, mình chắc chắn sẽ gặp được thứ mà hắn không thể nhìn thấy.

Khi đó cô kiêu ngạo, nói ý nghĩ trong lòng cho hắn nghe, hắn cười nói cô quá tự tin.

Thực ra, Tống Vân Sơ của lúc đó chỉ muốn hắn đưa cô đi cùng khi đi đâu đó.

...

Nghĩ tới đây, cô đột nhiên lấy điện thoại ra, quả quyết trả lời: "Không yêu!”

Đã sớm không còn yêu.

Khi hắn thừa nhận hắn đã lừa dối cô, nói cô là người không thú vị.

Tất cả những năm này chỉ là nỗi ám ảnh không thể giải thích được của cô.

Cô biết hắn không yêu cô, nhưng cô lại bởi vì chấp niệm trong lòng nên không thể tiêu tan.

Trần Cẩm Di nhìn chằm chằm vào tin nhắn không thể giải thích được, mắng thẳng: Điên rồi.

...

Tống Vân Sơ cuối cùng nhìn chằm chằm vào tấm ảnh trên bia mộ, lạnh lùng nói: "Tôi sẽ không bao giờ đến thăm anh nữa, Trần Cẩm Di nói đúng, anh chỉ là một kẻ đạo đức giả, đến chết còn muốn lôi kéo tôi gánh vác cảm giác tội lỗi."

"Anh biết gì không? Tôi đã nhìn thấy Cực quang, tôi đã nhìn thấy nó cùng với một người rất yêu tôi, tôi may mắn hơn anh nhiều!"

"Còn có, anh cũng không yêu tôi, anh chỉ yêu chính mình mà thôi."

Yêu thế giới đẹp nhất trong lòng anh...