Chương 38: Tố chất trở thành cặn bã.

2019.9...

Sau ngày hôm đó, Tống Vân Sơ lại gửi một tin nhắn khác cho Chu Trí Đình.

[ Em muốn gặp anh! ]

Chu Trí Đình nhìn thấy, cười lạnh một tiếng, thầm nghĩ: Đến cùng là muốn gặp anh hay là muốn chơi anh...

Ánh mắt u oán nhìn căn phòng sáng đèn.

...

Đêm đó Chu Trí Đình chưa từng xuất hiện, Tống Vân Sơ đã đợi anh cả đêm...

Bây giờ cô cảm thấy có chút hối hận vì sao mình không nói rõ ràng với anh mà cứ thế bỏ đi không nói một lời.

Lẽ ra lúc đó cô nên giải thích rõ ràng với anh...

Chung quy là đã làm tổn thương anh...

Làm thế nào để dỗ dành anh ? ? ?

Cô chưa từng dỗ dành ai bao giờ, chán nản quá đi...

Tống Vân Sơ ngồi trên sô pha có chút chán nản thở dài, mái tóc dài xõa trên vai, xõa xuống che đi nửa khuôn mặt, đôi mắt có chút đỏ bừng.

Khói thuốc lá vương vấn trong phòng, chiếc gạt tàn trên bàn chứa những tàn thuốc đã cháy lâu ngày.

Sáng sớm Trần Cẩm Di tới, mở cửa liền nhìn thấy cảnh này, cô ấy có chút kinh ngạc, vội vàng đi tới.

"Cậu sao vậy?” Cô ấy đặt bữa sáng sang một bên, cau mày nhìn xung quanh, "Cậu thức cả đêm à?”

"Ừ." Tống Vân Sơ buồn ngủ đáp lại, tựa đầu vào tay ôm lấy đầu gối, "Sao cậu lại ở đây?"

“Sáng nay mẹ tớ nấu cháo xương ống muốn đưa cho cô.”

Trần Cẩm Di vừa nói vừa đưa tay vuốt ve trán Tống Vân Sơ, nhìn thấy con ngươi đỏ bừng của cô, nhíu mày, không khỏi lo lắng.

"Sao vậy? Không phải chứng mất ngủ đã cải thiện sao?"

Ánh mắt Tống Vân Sơ mờ đi, mím môi, thật lâu sau mới mỉm cười nói: "Ừ, bây giờ lại không tốt."

Cô có chuyển biến tốt hơn là vì lúc đó ở bên cạnh Chu Trí Đình, lúc đó cô nghĩ mình đã khá hơn, nhưng mãi đến khi cô về nhà...

Phát hiện ra không có gì tốt cả...

Thay vào đó, nó trở nên nghiêm trọng hơn.

Trần Cẩm Di thở dài, nhìn bộ dạng tàn tạ của cô, không biết nên nói cái gì.

“Lần này nghiêm trọng là vì cái người mà cậu nhờ tớ mua đồng hồ nam à?”

Cô ấy không nghe thấy câu trả lời của Tống Vân Sơ, nhưng cô ấy biết rõ điều đó, mặc dù cô chưa bao giờ nhắc đến chuyện đó với cô ấy.

Nhưng cô ấy hiểu Tống Vân Sơ, cô không tùy tiện tặng quà cho đàn ông...

Khi nhận được tin nhắn, cô ấy nghĩ cuối cùng thì Tống Vân Sơ đã quyết định buông bỏ quá khứ để bắt đầu một cuộc sống mới, còn vì vậy mà cao hứng một hồi lâu.

Cô ấy không nghĩ đến tình huống bây giờ lại như vầy.

"Được rồi được rồi, mau ăn rồi đi ngủ đi. Nghỉ ngơi thật tốt, tỉnh lại có thể cùng tớ ra ngoài một lát."

Tống Vân Sơ giương mắt, nhàn nhạt liếc nhìn cô ấy một cái, nói: "Tớ không muốn ra ngoài."

Giọng nói của người phụ nữ vẫn mềm mại, đôi mắt lạnh lùng đỏ hoe, vẻ ngái ngủ trên mặt không hề ảnh hưởng đến vẻ đẹp của cô, cô đẹp đến mức nhìn là thích mắt, nhưng đôi mắt phiếm hồng trông thật đáng thương, một hồi lâu làm cho người ta cảm thấy đau lòng.

May mắn thay, xu hướng tìиɧ ɖu͙© của cô ấy bình thường, nếu không cô ấy đã sa ngã.

Trần Cẩm Di kinh hãi vỗ ngực, cười hai tiếng, nói: "Cậu, đừng suy nghĩ nhiều."

"Ăn chút gì đi, ngủ một giấc, tỉnh dậy sẽ có một ngày đẹp trời khác. Tống đại tiểu thư của tớ, cậu muốn loại đàn ông nào mà không được chứ?"

"Cậu nói có thật không?” Cô tiếp tục lẩm bẩm.

Động tác tay của cô ấy cũng không ngừng nghỉ, vừa đặt bát đĩa, đũa cho Tống Vân Sơ, vừa nói: "Sau này đừng hút thuốc nhiều như vậy."

"Tớ không biết tại sao cậu lại nghiện thuốc lá." Trần Cẩm Di lắc đầu cảm thán, "Đúng là không hiểu nổi mấy người hút thuốc lá, hút nhiều thuốc lá như vậy có hại cho cơ thể."

Tống Vân Sơ vừa ăn vừa nghe cô ấy nói, cũng không cảm thấy ồn ào, khóe môi không khỏi nở nụ cười nhàn nhạt, ngoan ngoãn gật đầu, nói rằng mình đã hiểu.

Mãi cho đến khi Tống Vân Sơ ăn xong, cô mới nhớ ra hỏi cô ấy chuyện “mua đồng hồ nam”.

Khi hỏi, cô không biết phải nói thế nào, im lặng một lúc, im lặng đến mức Trần Cẩm Di có chút lo lắng trước khi cô bắt đầu nói về Chu Trí Đình.

Từ lúc hai người gặp nhau cho đến khi cô rời đi không lời từ biệt, tất nhiên cô không thể nói cho Trần Cẩm Di những chi tiết kia.

Trần Cẩm Di không ngậm miệng khi nghe những gì cô nói, khi nghe xong còn không nhịn được giơ ngón tay cái lên cho Tống Vân Sơ.

"Cậu được đấy? Cuối cùng cũng có tố chất trở thành cặn bã."