Chương 3: Làm bằng tay + Liếʍ dươиɠ ѵậŧ. (hơi H)

Trong phòng bật máy sưởi, người phụ nữ cởi bỏ bộ quần áo nặng nề, để lộ mái tóc ra, lúc này anh mới phát hiện ra cô thực sự có mái tóc dài đen mượt xõa xuống sau lưng.

Cô không thấp, nhưng chiều cao 168 lại đặc biệt nhỏ nhắn vì gầy, nhìn cô bình thường làm cho mình nặng nề mà không cồng kềnh, biết cô gầy, nhưng không nghĩ cô lại gầy như vậy, một tay cũng có thể giữ lấy vòng eo đó.

“Không có gì, chỉ là muốn uống rượu.” Tống Vân Sơ khó chịu, cầm rượu nhấp vài ngụm.

Chu Trí Đình bồi cô, nhấp một ngụm, "Uống từ từ thôi."

...

Tống Vân Sơ uống vào uống vào liền say khướt, cô ngồi xếp bằng trên ghế sô pha, hút gần hết một bao thuốc, vừa hút còn bị người đàn ông cướp đi.

Chộp lấy từ miệng cô đút vào miệng mình, đôi môi đỏ của anh nhìn rất gần, cô ngây người nhìn anh.

Chu Trí Đình cụp mắt liếc cô một cái, khẽ hé đôi môi mỏng, “Ngừng hút thuốc đi.” Hai ngón tay kẹp điếu thuốc ra sau tai.

Hai người rất gần, Tống Vân Sơ cười nhẹ một tiếng, nghiêng đầu dựa vào trên vai anh. Hormone nam tính xông vào mũi, trong lòng cô vô cùng xúc động, đột nhiên muốn anh ôm mình.

Cô không hiểu tại sao Chu Trí Đình lại đồng ý cùng cô lên lầu, hiện tại cô không muốn quan tâm đến chuyện đó, cô chỉ muốn thỏa mãn bản thân.

Ánh mắt nhìn ra ngoài qua khe hở trên cửa sổ, phát hiện tuyết lại rơi. Bầu không khí trong phòng đột nhiên trở nên vô cùng mập mờ, Tống Vân Sơ ôm cổ Chu Trí Đình, mặt xích lại gần anh, như thể giây tiếp theo sẽ hôn anh.

Một tay Chu Trí Đình giữ lấy eo cô, phòng cho cô ngã khỏi ghế sô pha, trong ánh mắt thâm thúy mang theo ý cười, anh liếc nhìn cô.

Môi bọn họ chỉ cách có một ngón tay, Tống Vân Sơ hỏi anh: "Anh có thể ôm tôi một cái được không?"

Đôi mắt Chu Trí Đình ngưng trọng, không đáp lại.

Nhưng anh lại dùng hành động để chứng minh, anh đột nhiên cảm thấy mình bị người phụ nữ trong lòng mê hoặc, anh không thể từ chối lời nói dịu dàng của cô.

Một bàn tay to khô ráo ấm áp đặt lên gáy cô, nhẹ nhàng vuốt ve.

Hai chân Tống Vân Sơ vòng qua eo anh, người anh thật ấm, l*иg ngực rắn chắc, bờ vai cũng rất rộng. Mặt cô dán vào cổ anh, mùi rượu nồng nặc cùng mùi nữ tính ngọt ngào nhào lên người anh.

Chu Trí Đình đột nhiên hối hận khi đồng ý với cô ...

“Anh biết không?” Tống Vân Sơ mang theo men rượu rầu rĩ nói, hơi thở ấm áp phả vào tai người đàn ông, Chu Trí Đình cảm thấy mình sắp không nhịn được nữa.

Tống Vân Sơ vẫn không nhận ra bất cứ điều gì, tiếp tục nói: "Thật ra, tôi vẽ không giỏi chút nào, đôi khi tôi tự hỏi liệu mình có phải không hợp với vẽ tranh hay không, tôi vẽ không đẹp, cũng không có bất kỳ linh cảm nào cả..."

Người phụ nữ thường ngày lãnh đạm bỗng trở nên yếu đuối trong vòng tay anh, Chu Trí Đình cảm thấy trong lòng đau âm ỉ, cảm giác đau khổ tự nhiên nổi lên.

Bàn tay to ấm áp của anh vuốt ve mái tóc của cô, giọng nói dịu dàng chưa từng có, anh nói: "Sao có thể, tôi thấy em vẽ rất đẹp mà."

"Đừng phủ nhận chính mình!"

Tống Vân Sơ lắc đầu, không biết cọ đến cái gì, đột nhiên cô nghe thấy một trận kêu rên của người đàn ông.

Chu Trí Đình hít vào khí lạnh, hai tay chế trụ eo cô, muốn ôm cô nhưng lại bị Tống Vân Sơ ôm chặt.

Cô cắn môi kề sát bên tai anh, nhẹ giọng nói: “Anh Chu, anh cứng rồi!” Nói xong, đầu lưỡi mềm mại của cô còn quét qua vành tai nóng bỏng của người đàn ông.

Toàn thân Chu Trí Đình run lên, sống lưng nhất thời tê dại, hạ thân cứng đến phát đau. Anh tức giận cười to, tay to chế trụ gáy cô, ép cô ngẩng đầu nhìn thẳng vào mình.

Cảm xúc trên mặt Tống Vân Sơ vẫn nhàn nhạt như cũ, nhưng tay cô không thành thật lắm, tiếp tục chạm vào anh.

Tay nhỏ từ cơ bụng di chuyển lên, dừng lại ở cơ ngực, đầu ngón tay khuấy động núʍ ѵú của anh. Một cỗ khí lao thẳng vào hạ thân của Chu Trí Đình, càng trở nên cứng rắn hơn, Tống Vân Sơ vừa chơi đùa vừa ngây thơ nhìn anh.

Nếu anh có thể chịu đựng được, anh không còn là đàn ông nữa.

Anh thì thào: "Cô Tống, em say rồi."

Nhưng người nào đó vẫn nghịch ngợm như cũ...

Anh nhanh chóng vươn tay nắm chặt lấy tay nhỏ nghịch ngợm của cô, thở hổn hển, trán ghé sát vào trán cô, khẽ cười một tiếng, hỏi cô: "Em có biết mình đang làm gì không? Hửm?"

"Đương nhiên..."

"Ưm~"

Cô còn chưa kịp nói xong, người đàn ông đã nặng nề hôn lên môi cô, sau đó nhanh mà hung ác cạy môi cô ra để chiếm lấy vị ngọt trong môi cô, bàn tay to du tẩu trên người cô...

Tống Vân Sơ lập tức mềm nhũn trong lòng anh, cảm giác hạ thể rất ẩm ướt.

Bàn tay của người đàn ông luồn vào quần áo của cô, kéo áσ ɭóŧ lên, tay to giữ lấy bộ ngực căng tròn của cô mà bóp mạnh.

Đầu lưỡi nóng ẩm gặm cắn lấy cánh môi của người phụ nữ, nụ hôn đi xuống cổ, Tống Vân Sơ bị hôn đến tê dại cả da đầu, từng đợt kɧoáı ©ảʍ cuốn tới, sướиɠ đến mức cô không tự chủ được ngửa cổ lên rêи ɾỉ! ! !

Người đàn ông cầm tay cô nhét vào trong quần, ngậm lấy vành tai cô cắn nhẹ, trầm giọng nói: "Nắm lấy nó được không? Hửm?"

Âm cuối kéo dài...

Tống Vân Sơ ngoan ngoãn nắm lấy, vừa cầm đã giật nảy mình, thật lớn! ! ! Thật dài! ! ! Quá cứng! ! ! Quá nóng! ! !

Quần áo trên người xộc xệch, lộ ra một nửa xương quai xanh trắng nõn tinh xảo, vừa kiều mị vừa xinh đẹp...

Chu Trí Đình xé áo, bộ ngực đầy đặn lập tức lộ ra trong tầm mắt anh, anh cúi đầu ngậm lấy đầṳ ѵú của cô, dùng đầu lưỡi ướŧ áŧ liếʍ liếʍ bầu ngực, tay còn lại chăm sóc bên kia.

Vừa liếʍ, hắn vừa ngước mắt lên thưởng thức dáng vẻ ý loạn tình mê của người phụ nữ trên người mình, trong mắt không giấu được ý cười, anh thở phì phò, kêu lên: "Ừm... Nắm lấy động một cái, được không?"

Tống Vân Sơ thuần thục vuốt ve dươиɠ ѵậŧ của anh, ngón tay vừa lỏng vừa chặt lột động, ngón cái ấn qυყ đầυ, móng tay thỉnh thoảng trượt qua lỗ niệu đạo.

"Ách...” Chu Trí Đình không kìm được kêu lên, kɧoáı ©ảʍ tê dại dâng lên, anh ngẩng đầu hé môi…

Không khỏi thấp giọng kêu lên!

Thấy vậy, Tống Vân Sơ càng ra sức, Chu Trí Đình quá sướиɠ rồi, vươn tay ôm lấy cô. Đầu lưỡi của anh quét qua vành tai cô, anh thì thầm bên tai cô: "Cô Tống, em giỏi lắm..."

Đêm đó hai người bọn họ không có phát sinh quan hệ thân mật thực sự, không có gì ...

Chu Trí Đình đã xuất tinh vào tay cô.

Cô còn chưa kịp nhìn đã bị anh ấn xuống, quần bị anh lột ra, đầu lưỡi của anh liếʍ khắp người cô. Tống Vân Sơ sớm đã ướt, lôиɠ ʍυ của cô ướt đẫm dâʍ ŧᏂủy̠, trên âʍ ɦộ của cô có rất nhiều lôиɠ ʍυ, nghe nói phụ nữ như vậy có ham muốn tìиɧ ɖu͙© đặc biệt mạnh mẽ.

Lúc này ngón tay thon dài của Chu Trí Đình tách môi âʍ ɦộ hồng nhuận non nớt của cô ra, khóe miệng nhếch lên, nhìn chằm chằm dáng vẻ động tình của cô, ngón tay cái trêu chọc âm đế của cô, nước từ trong khe chảy ra, dâʍ ŧᏂủy̠ chảy ra tràn khắp bàn tay người đàn ông.

“Em ướt quá rồi.” Anh cúi người mυ"ŧ lấy môi cô, đưa ngón tay vào mật huyệt ẩm ướt ấm áp của cô, nhẹ nhàng cắm vào.

Tống Vân Sơ bất mãn cong người lên, cắn môi thiếu kiên nhẫn ...

Không đủ...

"Ưm!!! A!!!" Cô hét lên, đưa tay đập cánh tay anh, "Mau lên!!!"

"!!!"

Hai ngón tay thon dài cắm sâu vào trong vách thịt của cô, thường xuyên cọ xát, vách thịt vừa chặt vừa mềm bao lấy tay anh, tiếng rêи ɾỉ kêu gào của cô văng vẳng bên tai! ! !

Những ngón tay được đưa vào và rút ra một cách nhanh chóng, tiếng nước ba ba không dứt bên tai! ! !

Chu Trí Đình miệng đắng lưỡi khô, anh ôm cô, vùi mặt vào cổ cô, cắn răng hàm, khàn giọng hỏi cô: "Thoải mái không? Hửm?"

Anh liếʍ môi, trên mặt hiện lên nụ cười dịu dàng, vừa cắm vào vừa xoa nắn âm đế sưng tấy của cô, bàn tay to bao lấy huyện phấn nộn, cửa huyện bị anh chà đạp đến không còn hình dạng.

Cô ưỡn người, thân thể lộ ra một vòng cung mỹ lệ, sướиɠ đến mức toàn thân tê dại, bị kɧoáı ©ảʍ kí©h thí©ɧ toàn thân run lên, bộ ngực trắng nõn lấp lánh trước mắt anh, như mời gọi anh nếm thử.

Tống Vân Sơ bị anh liếʍ ngực mà phun nước....

Quần áo trên người cô không biết đã bị anh ném từ lâu ở đâu, nhưng bộ dáng anh vẫn áo mũ chỉnh tề như cũ.

À, không phải.

Quần anh nới lỏng.

Thứ thô to kia đỉnh lên qυầи ɭóŧ, căng phồng, to quá! ! !

....

2019.9...

Xe chạy ổn định trên đường, dọc đường hai người không nói lời nào, trong xe yên tĩnh đến mức chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở của nhau.

“Đến rồi!” Giọng nói trầm trầm vang lên.

Chiếc ô tô đang đỗ ở tầng dưới của tiểu khu, người đàn ông chống khuỷu tay lên bệ cửa, tay kia hừng hờ gõ vô lăng.

Tống Vân Sơ quay đầu nhìn anh, bên mặt người đàn ông rõ ràng, mày kiếm sắc bén, lúc này anh cực kỳ lạnh lùng.

"Muốn đi lên ngồi một chút không?"

Chu Trí Đình cười lạnh, nhướng mày, "Làm gì?"

Nghe vậy, Tống Vân Sơ tháo dây an toàn, cúi người trèo lên vai anh, mái tóc dài trượt xuống như chuồn chuồn, gõ nhẹ vào cánh tay anh, ngẩng đầu định hôn anh nhưng anh lại né được.

Thấy vậy, Tống Vân Sơ tức giận cười lớn, chiếc lưỡi hồng liếʍ liếʍ môi của chính mình.

Cô nói, "Làʍ t̠ìиɦ được chứ?"

Bàn tay nhỏ mềm mại giống như rắn nước linh hoạt trượt xuống, rất nhanh đã chạm đến bụng dưới, ngón tay nghịch ngợm chơi đùa thắt lưng của anh từng cái một.

Chu Trí Đình hơi nheo mắt lại, ánh mắt nguy hiểm ngạo nghễ nhìn cô, Tống Vân Sơ cười với anh, cởi thắt lưng anh ra, nhân lúc anh không chú ý nhanh chóng chộp lấy dươиɠ ѵậŧ của anh.

Cục thịt tráng kiện lúc này mềm nhũn, nhưng lại rất đáng yêu, cô mềm mại không xương ngã vào trong lòng anh, ngẩng đầu lè lưỡi như có như không liếʍ cằm anh, giọng điệu mê hoặc, "Có làm hay không ~ "

Dù giọng điệu như vậy nhưng nụ cười trên khuôn mặt rất giả tạo.

Dươиɠ ѵậŧ nửa mềm nửa cứng, Tống Vân Sơ cởi cúc quần, kéo khóa, cách qυầи ɭóŧ chơi đùa với anh.

Sớm thôi, anh cứng rồi! ! !

Chiếc qυầи ɭóŧ phồng lên như một chiếc túi lớn, như thể sắp chọc thủng quần, bước ra chạm mặt với người phụ nữ khiến anh động tình.

“Tống Vân Sơ!” Chu Trí Đình cau mày nghiến răng nghiến lợi!

Hô hấp hỗn loạn, anh thô bạo nắm lấy cổ tay cô! ! !

Tống Vân Sơ khẽ chớp mắt, sửng sốt một hồi, khóe miệng nhếch lên!

Bất chấp anh ngăn cản, cô dùng sức kéo qυầи ɭóŧ xuống, dươиɠ ѵậŧ thoát khỏi trói buộc, sưng tấy bật ra, mã mắt trên cực đại qυყ đầυ bị kí©h thí©ɧ chảy ra chất dịch dính dính, Tống Vân Sơ cọ xát, tay nhỏ bắt đầu lột động lên xuống.

Chu Trí Đình ngẩng đầu lên, từ trong cổ họng phát ra một tiếng hừ hừ, đôi môi hơi hé mở, hai mắt như có lửa đốt, khắc chế cắn chặt môi, hai tay to nắm chặt vai người phụ nữ, lại không nỡ dùng lực vì sợ làm đau cô.

Thấy vẻ mặt muốn dừng mà không được của anh, Tống Vân Sơ rất đắc ý, ra sức lột động đến cùng! ! !

"Ách!!! A!!!"

Quá kí©h thí©ɧ, quá kí©h thí©ɧ đến nỗi Chu Trí Đình không muốn nhân cơ hội này mà đâm nát hoa huyệt của cô ngay lúc này!

“Hôn em!!!” Tống Vân Sơ híp mắt, ghé sát vào môi anh vươn đầu lưỡi liếʍ láp, động tác trong tay không ngừng, tay còn lại vuốt ve cơ ngực anh.

Chu Trí Đình rất kiên cường, quay đầu không hôn cô.

Quá chậm, người phụ nữ rõ ràng là muốn chơi chết anh. Chu Trí Đình cắn răng, cầm lấy tay cô, dẫn dắt cô điên cuồng lột động gậy thịt của mình, vẫn cảm thấy có chút xấu hổ, anh rất không thoải mái, hai mắt đỏ bừng, hận không thể đυ. chết cô, nhưng lại không muốn chiếm tiện nghi của người phụ nữ tàn nhẫn này quá nhiều! ! !

Bàn tay to chế trụ gáy cô ấn xuống, tay kia nắm dươиɠ ѵậŧ lột động mấy lần, thân eo hơi thô bạo cắm vào trong cái miệng nhỏ nhắn ấm áp ẩm ướt của cô, đầu lưỡi của Tống Vân Sơ quét một vòng qυყ đầυ, thỉnh thoảng tay lại xoa nắn bao tinh hoàn đầy đặn.

Chu Trí Đình gầm một tiếng, "Mẹ kiếp!"