Chương 4: Cô thực sự nói... (hơi H)

“Liếʍ đi!!!” Ngón tay chậm rãi đẩy kính mắt, “Liếʍ nó giúp tôi, liếʍ nó bắn có được không? Nuốt vào có được không?”

"Tôi biết em biết rõ nhất!!!"

"Cô Tống, em ướt rồi đúng không?"

Giọng nói trầm thấp từ tính của người đàn ông cứ làm cô mê mẩn...

Kỳ thật, Tống Vân Sơ đã sớm ướt đẫm, từng đợt từng đợt dâʍ ŧᏂủy̠ tuôn ra, thấm ướt quần của cô, nhỏ giọt khắp chỗ ngồi.

Trong không khí dường như tràn ngập mùi tìиɧ ɖu͙© quyến rũ, khiến người ta ngửi thấy là biết...

Đêm đó Chu Trí Đình không chạm vào nơi tư mật của cô, cô lôi kéo tay anh, muốn anh chạm vào ngực mình nhưng anh từ chối. Tay anh vẫn luôn đặt trên đầu cô, án lấy đầu cô và đυ. vào miệng cô, đám lôиɠ ʍυ rậm rạp dán vào mặt cô. Dươиɠ ѵậŧ cứng vừa lớn vừa dài đυ. vào miệng cô, khiến cô nôn khan không thôi, thẳng cho đến khi bắn ra một dòng tϊиɧ ɖϊ©h͙ nồng đậm mới tha cho cô.

Tống Vân Sơ về đến nhà cởi bỏ chiếc qυầи ɭóŧ ướt sũng dính đầy dâʍ ɖị©ɧ, cô lấy điện thoại ra chụp ảnh gửi qua.

WeChat của Chu Trí Đình rung lên, vừa nhấp vào thì thấy một hình ảnh tục tĩu khiêu da^ʍ, đồ lót màu đen viền ren đầy tình dụ hoặc, khiến dươиɠ ѵậŧ anh vừa mới bắn ra lại có phản ứng.

Người phụ nữ này...

Luôn có hàng trăm cách để tra tấn anh, nhưng anh vẫn hết lần này đến lần khác làm bất cứ điều gì với cô.

Đánh tay lái sang trái, chiếc xe vừa rời khỏi tiểu khu chưa lâu lại trở về chỗ cũ.

Nơi đó là một nơi bí mật và tối tăm, nếu không phải như vậy, anh sẽ không sẵn lòng để cô dùng miệng làm anh ở nơi công cộng.

Điện thoại bị anh tùy tiện ném lên tay lái phụ, vừa vặn lăn đến chỗ nước từ âʍ ɦộ của người phụ nữ chảy ra làm ướt đẫm, Chu Trí Đình khẽ cười, lấy tay xoa xoa chóp mũi, lẩm bẩm: "Thật nhiều nước!"

Ngậm điếu thuốc trong miệng, bật lửa trong không khí truyền đến tiếng lách cách, điếu thuốc được anh châm lửa. Những đốm lửa đặc biệt rõ ràng trong chiếc xe tối om, sương mù lượn lờ quanh đôi mắt anh, đôi mắt của người đàn ông xuyên qua lớp sương mù nhìn lên trên. Anh không rời đi cho đến khi hút hết điếu thuốc.

Tống Vân Sơ đợi rất lâu nhưng không nhận được hồi âm của anh, cô tức giận đến mức muốn chặn anh.

Nhưng cô không dám, cô sợ nếu cô kéo vào danh sách đen, chuyện của họ sẽ kết thúc.

...

2018...

Sau khi hai người họ đυ.ng chạm, suýt nữa cầm súng ra trận, cả hai đều ngậm miệng không nói chuyện này.

Mỗi ngày đều trò chuyện về cuộc sống hàng ngày của nhau trên WeChat, nhưng anh quá bận rộn, thường thường một giờ sau khi cô gửi xong mới trả lời cô.

Tống Vân Sơ có đôi khi bận vẽ tranh, đến khi nhớ ra nhìn điện thoại thì đã quá muộn.

Hơn hai giờ chiều trả lời, đến khi ăn tối cô mới nhìn thấy.

Anh hỏi cô tối ăn gì trên WeChat?

Tống Vân Sơ vốn định nhắn cô gọi thức ăn ngoài, nhưng bên ngoài tuyết rơi dày đặc, cô gọi đồ thực sự rất khó, hơn nữa đồ ăn ở đây quá nhiều, cô không ăn được nhiều như vậy.

Nhưng cô không biết nấu ăn, lúc đến, bạn tốt của cô là Trần Cẩm Di đã mắng cô là đi chịu tội. Đầu bên kia điện thoại, mẹ cô khuyên cô nên buông bỏ quá khứ và về nhà, thời tiết lạnh như vậy làm sao chịu được, lại không quen ăn uống, sau khi nói rất nhiều, Tống Vân Sơ chỉ đáp lại, cô sẽ trở về...

Chỉ là không phải bây giờ.

Cô thật sự không quen, bên ngoài tuyết rơi không ngớt, vẫn luôn rất lạnh, cô sợ lạnh cũng vậy, nhưng trong nhà có hệ thống sưởi, đi ra ngoài chỉ cần mặc thêm quần áo.

Đúng là cô không quen ăn, cô đến đây hơn hai tháng rồi, toàn ăn ở mấy quán gần nhà, không muốn đợi thức ăn ngoài giao đến.

[ Ăn gì đó đơn giản gần dưới lầu! ] Cô trả lời Chu Trí Đình.

Chu Trí Đình biết cửa tiệm kia, là tiệm cơm thanh đạm duy nhất gần đó, vì quen biết cô đã lâu nên anh thường thấy cô vào cửa tiệm này.

Đang suy nghĩ, sẽ không cảm thấy mệt mỏi sao? Hỏi cô [ Em rất thích cửa tiệm đó sao? ]

[ Không phải, chỉ là hợp khẩu vị. ]

...

[ Tôi định tự nấu ăn, em có muốn đến đây không? ] Anh đưa ra lời mời.

Tống Vân Sơ giật mình, liền hỏi anh: [ Có thể chứ? Anh nấu ăn rất giỏi sao? ]

[ Cũng tạm được. ] Lúc này, anh mới trả lời lại.

[ Không giỏi lắm, nhưng có thể vượt qua được. Nể mặt được không? Cô Tống? ]

Người đàn ông cười, giọng trầm trầm.

Tống Vân Sơ vì tò mò mà đồng ý với anh, sau khi mua nguyên liệu trong siêu thị xong Chu Trí Đình mới đến đón cô, lúc mua hỏi cô muốn ăn gì, cô trả lời anh ăn gì cũng được.

Chu Trí Đình im lặng bật cười, sau đó thực sự mua những thứ mình cần.

Đây là lần đầu tiên Tống Vân Sơ đến nhà anh, hóa ra lại gần như vậy, khoảng cách giữa nhà anh và đơn vị công tác chỉ có một con đường.

Tống Vân Sơ không nhìn thấy môi trường lộn xộn như trong tưởng tượng của mình, một căn phòng đơn giản, anh cực kỳ sạch sẽ. Cô đoán chắc chắn anh mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế, vì mọi thứ đều được sắp xếp ngăn nắp, nhà anh sạch sẽ, không giống như phòng của nam sinh.

Nhà của Chu Trí Đình sạch sẽ khiến người ta cảm thấy thoải mái.

Giống như Lý Mục, phòng của anh ta sẽ không như vậy. Chưa kể không sạch sẽ mà còn bừa bộn, quần áo anh ta vứt trên sô pha, giày vừa bước vào thì lộn xộn trước cửa, tất rơi sang một bên, mỗi lần cô đến đó đều chỉ trích anh ta, nhưng lần sau vẫn như thế.

Tống Vân Sơ không thích điều này, nhưng anh ta không thay đổi, sau đó cô rất ít đến nhà anh ta.

...

Chớp mắt, lấy lại tinh thần mới nhận ra mình đang so sánh Lý Mục với Chu Trí Đình.

Bọn họ không phải là cùng một loại người.

“Ở nhà không có dép cho nữ, không ngại chứ?” Bên tai cô vang lên giọng nói của người đàn ông.

Tống Vân Sơ cúi đầu nhìn, dưới chân là đôi dép bông nam, còn mới.

Cô lắc đầu nói không sao đâu.

Sau khi đổi giày rồi đi vào theo anh, Chu Trí Đình bật máy sưởi lên.

“Ngồi đâu cũng được.” Nói xong liền vào phòng bếp.

Tống Vân Sơ ngồi ở trên ghế sô pha, cởϊ qυầи áo giữ ấm trên người ra, bên trong là áo nhung, bên ngoài là áo len và áo khoác dệt kim.

Chu Trí Đình quay đầu nhìn cô, cười nói: "Xem ra em rất sợ lạnh."

Mặc nhiều quá, khăn quàng cổ quấn quanh người, anh sợ cô không nhìn thấy đường.

“Ừ.” Tống Vân Sơ không phản bác, cô còn mặc quần thu đông với quần jean nhung, dứt khoát không nhìn ra cô gầy hay không.

Lúc Tống Vân Sơ không nói, cũng không cười, trên mặt cô lộ ra một tia lãnh đạm yên tĩnh, nhìn qua rất nhu hoà lại rất đạm mạc.

Cô đứng ngay phía sau anh, anh quay đầu lại liền có thể nhìn thấy cô, dép của anh rất to, đi vào chân cô rất dễ thương.

"Có cần tôi giúp không?" Tống Vân Sơ hỏi.

Chu Trí Đình đang xử lý con tôm, bên cạnh có một số đồ chưa rửa.

“Không cần.” Chu Trí Đình lắc đầu từ chối cô, “Nước rất lạnh, một mình tôi là được rồi, em ngồi đợi ăn đi.”

Tống Vân Sơ liếc nhìn anh một cái, nhún nhún vai không khách khí quay lại phòng khách bật TV xem tạp kỹ.

Trong màn hình TV phát ra tiếng cười ha ha ha, cô ngẩng đầu một cái liền có thể thấy người đàn ông đang đứng trong bếp, dáng người cao lớn mà thẳng tắp, anh mặc một chiếc áo len đen có cổ cao, vai rộng eo hẹp, hiện rõ quý khí của mình!

Thức ăn nóng hổi được anh bày lên bàn, anh hỏi cô: "Muốn uống chút rượu không?”

Tống Vân Sơ ngước mắt sững sờ, sắc mặt lập tức đỏ bừng, khóe miệng lộ ra một nụ cười mất tự nhiên, hỏi: "Anh cho tôi uống sao?"

Chu Trí Đình chỉ cười không nói, trước tiên bưng cho cô một bát canh, "Uống canh trước đi, cho ấm người."

Đồ ăn nào chỉ là tàm tạm, mà là rất ngon.

Rời nhà lâu như vậy, Tống Vân Sơ cuối cùng cũng có một bữa cơm ngon miệng.

Cô không khỏi khen ngợi: "Rất ngon."

“Cám ơn!” Chu Trí Đình bóc tôm cho cô, “Lần sau có cơ hội tôi sẽ làm cho em.”

Cơ hội?

Tống Vân Sơ ngẩng đầu nhìn anh, Chu Trí Đình đang cười, cô bị nụ cười của anh mê hoặc, đồng ý với anh...

Chu Trí Đình không lái xe đưa cô về, hai người đi dạo.

Dù sao cũng không xa lắm, vì vậy không cần phải lái xe.

Trong không trung không có bông tuyết, hai người giẫm lên tuyết phát ra tiếng "két két", đường phố về đêm cực kỳ yên tĩnh, chỉ thỉnh thoảng có xe cộ chạy qua. Ánh đèn đường mờ ảo chiếu trên tuyết, cái bóng được phản chiếu kéo ra đến thon dài, cái bóng người thon dài chồng lên nhau, hòa vào nhau như một đôi tình nhân thân mật!

Gió lạnh khiến Tống Vân Sơ có chút run lên, cô đút hai tay vào túi, rụt cổ lại, trông rất buồn cười, cũng rất đáng yêu.

Chu Trí Đình không khỏi thấp giọng cười, đặt tay lêи đỉиɦ đầu cô, xoa xoa mái tóc bị gió thổi tung của cô, "Em sợ lạnh như vậy sao?"

"Ừm.” Tống Vân Sơ từ trong kẽ răng ép ra thanh âm này.

Bên ngoài âm bốn mươi độ có thể không lạnh sao?

Chu Trí Đình đã quen với việc đến đây, hơn nữa anh là người gốc Đông Bắc, thời tiết này thực sự không là gì với anh.

Cởi khăn quàng cổ của mình ra quấn đầu cô, sợ cô bị lạnh đến choáng váng.

"Em sợ lạnh như vậy, còn tới nơi cực lạnh này du lịch, đến chịu ngược đãi à?"

Khăn quàng cổ vẫn còn hơi nóng như thiêu đốt của anh, hơi thở nam tính thuộc về anh quanh quẩn trong mũi cô, cô còn ngửi thấy mùi thuốc lá nhàn nhạt.

Trong sâu thẳm trái tim cô, du͙© vọиɠ lại trỗi dậy, cô muốn ôm anh, còn muốn ngủ cùng anh, cảm giác này vô cùng mạnh mẽ.

Cô đột nhiên lại muốn nuông chiều bản thân một chút, trầm luân với hơi thở tràn đầy hormone của người đàn ông này.

Tống Vân Sơ ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt hai người giao nhau trong không trung, cô chớp chớp mắt.

Hóa ra tất cả mọi người đều nghĩ cô đến đây là để chịu ngược đãi.

Ngón tay Chu Trí Đình hơi cong, không nhịn được gãi gãi chóp mũi nhỏ nhắn của cô.

Hỏi cô: "Sao vậy?"

"Lạnh đến nỗi đi không nổi?"

Tống Vân Sơ nhếch khoé miệng lên, liếc xéo nhìn anh, tuyên bố: "Đúng vậy, anh muốn cõng tôi sao?"

Chu Trí Đình cong môi gật đầu, "Rất muốn cõng, nhưng tôi càng muốn ôm em hơn."

Lời vừa dứt, Tống Vân Sơ còn chưa kịp phản ứng, liền kêu lên một tiếng! ! !

Cô bị cánh tay cường tráng mà hữu lực của người đàn ông ôm vào trong lòng, hai chân thon dài thẳng tắp tự động quấn lấy eo anh, lòng bàn tay khô ráo ấm áp của người đàn ông giữ lấy hông cô, nhấc bổng lên.

Giọng trầm thấp, anh cắn môi hỏi cô: “Ôm như này có được không?”

Hai tay Tống Vân Sơ đặt ở trên vai anh, ngơ ngác nhìn anh chằm chằm, Chu Trí Đình cười nhạo, tay to đè lên đầu của cô ấn xuống, để mặt cô vùi vào cổ mình.

"Đừng ngốc, về nhà!"

Vừa nói vừa vỗ mông của cô, Tống Vân Sơ đột nhiên như bị thứ gì đánh trúng, dưới thân lại có từng sợi dịch thể chảy ra, nhớp nháp khó chịu, cô khẽ chậc một tiếng.

Lúc này, hơi thở nóng bỏng đầy nội tiết tố của người đàn ông quanh quẩn bên tai, tiếng thở khi đi lại, tâm trạng rộn ràng lúc này đã đạt đến đỉnh điểm! ! !

Cảm giác mơ hồ đang trào dâng giữa hai người! ! !

...

Trước cửa nhà, Chu Trí Đình thả Tống Vân Sơ xuống, một tay chống trên tường, tay còn lại đặt ở eo cô, trên môi nở nụ cười chờ đợi cô mở cửa.

Tống Vân Sơ xoay nắm đấm cửa, Chu Trí Đình đi theo cô vào, đóng cửa lại, đẩy người vào cửa, một chân chen vào giữa hai chân cô, áp vào chỗ thịt mềm kia.

Anh nhéo cằm cô, nguy hiểm nheo mắt lại, đầu lưỡi áp vào má, bật cười: "Muốn chơi?"

Người phụ nữ này thực sự ghé vào tai anh, nói với anh, cô muốn làʍ t̠ìиɦ với anh.

? ? ?