Chương 1: Muốn làm người phụ nữ của Bạc tiên sinh

Giang Dao Tuệ, ngay từ khi cô bước vào cánh cửa đã thu hút hết mọi ánh nhìn kinh diễm của những người xung quanh.

Cô đẹp đến mức, dù cho cô mặc một bộ quần áo bình thường, thậm chí đứng yên lặng một chỗ không nói một từ nào thì cô cũng nổi bật.

Tháng chín ở thành phố, đêm càng lạnh, cô chỉ mặc bộ váy xếp ly màu sam phanh không đeo bất cứ phụ kiện gì nhưng cô vẫn toát ra vẻ đẹp thanh tú, tinh xảo.

Đôi mắt hoa đào của cô hơi hếch lên uể oải quét một vòng, nhìn cô tựa như nữ hoàng cao quý đang tuần tra lãnh địa của mình.

Sau đó, cô nhấc chân và đi về phía mục tiêu, đôi chân trắng gầy thấp thoáng trong làn váy xẻ tà, mái tóc xoăn dài đen nhánh bồng bềnh làm lộ ra bờ vai trắng noãn của cô.

Một người đàn ông đi sát đến bên cô:" Chào người đẹp…." Cô cũng không thèm đếm xỉa mà đi lướt qua.

Trước mặt cô nơi ít người qua lại, bạn trai của cô Tạ Cẩn Nhiên đang ôm lấy Bạc Vân Khê kẻ thù không đội trời chung với cô, đút nước cho cô ta….

Lúc này cô ta nằm trong ngưc hắn làm nũng:" Hôm nay thật sự quá nóng, người ta muốn ăn kem quá đi ah….."

Một giây sau, ly bia lớn với đá viên bất ngờ tạt tới chỗ đôi nam nữ kia.

"A…A…A…A…A" Bạc Vân Khê hét lên, lúc này Tạ Cẩn Nhiên thì không sao, chỉ ướt một ít nhưng cô ta nhìn quá thảm.

Kiểu tóc Hàn Quốc của cô ta gần như bết hết, mi giả thì dính đầy nước, mascra thì lem lút, toàn thân cô ta như một con gà mái ướt…

Giang Dao Tuệ ném phăng chiếc cốc đi, đôi môi đỏ mọng cong lên, cô nở nụ cười khıêυ khí©h và kiêu ngạo: " Không biết cô Bạc còn thấy nóng không?"

Tạ Cẩn Nhiên lau bia dính trên mặt, giọng lạnh nói: " Giang Dao Tuệ, cô nổi điên cái gì?"

Nghe đến cái tên này, cả phòng bar bỗng trở nên ồn ào:

"Cô ta là Giang Dao Tuệ?"

"Cô ta không phải bị đuổi ra khỏi nhà họ Giang rồi sao? Trở về lúc nào?"

"Đừng ngoài là cô ta trở về bắt gián đó chứ?"

"Mẹ kiếp!"

…...

Mọi người đều biết, Tạ Cẩn Nhiên đã theo đuổi Giang Dao Tuệ suốt hai năm, cuối cùng cũng chiếm được trái tim của người đẹp.

Trong vòng nửa năm sau khi hai người họ hẹn hò, thì hắn và cô đường ai nấy đi. Hắn cùng Bạc Vân Khê đính hôn.

Tạ Cẩn Nhiên là thiếu gia nhà giàu, Giang Dao Tuệ lớn lên lại xinh đẹp, theo đuổi xong chơi chán đổi người là chuyện bình thường.

Bên cạnh đó, gia tộc họ Tạ là tập đoàn tài phiệt ở Kinh Đô, họ có nhiều chi nhánh khủng lồ, nắm giữ nhiều nghành công nghiệp, gia tộc họ Giang cũng có tên tuổi nhưng không thể so sánh. Giang Dao Tuệ đại tiểu thư nhà họ Giang bị đuổi ra khỏi nhà từ nhiều năm trước. Một đại tiểu thư bị phế và thiên kim thứ thiệt, kẻ đần cũng biết chọn ai !

…..

"Cô dựa vào cái gì mà tạt nước Vân Khê?" Tạ Cẩn Nhiên hét lên

Đôi mày thanh tú của Giang Dao Tuệ nhướng lên: "Cô ta có vẻ thích ăn đồ thừa nhỉ, tôi chỉ miễn phí cho cô ta ly bia, tránh cho cô ta khỏi chạy đi ăn vụng? Không phải quá tốt sao?"

Những lời cô vừa nói ra, sắc mặt hai người kia tái mét, người xung quanh càng ồn ào hơn:

"Vậy là Tạ Cẩn Nhiên là người phản bội?"

"Không nghe cô ấy nói sao, là Bạc Vân Khê vụиɠ ŧяộʍ"

"Một cây làm chẳng nên non…! Một con sâu làm sầu nồi canh! "

“Quan hệ của hắn thật lộn xộn!”

....

“Đừng nói bậy!” sắc mặt Tạ Cẩn Nhiên rất khó coi, “ Tôi cùng Vân Khê yêu nhau, cô cũng biết rõ rồi, còn quấn quít theo tôi cô muốn gì …”

“BÉP~!”

Hắn chưa kịp nói xong thì đã bị tát thẳng vào mặt

Bạc Vân Khê vội vàng tiến lên: “Cô, cô dựa vào gì mà đánh người ?”

Giang Dao Tuệ giơ tay và tát một lần nữa.

“BÉP ~!”

Cái tát này dành cho Bạc Vân Khê

Hai cái tát liên tiếp, vang dội dứt khoát, cả quán bar bị kinh sợ.

Trong bar hầu hết đều là thiên kim tiểu thư, nhà giàu có trong Kinh Đô. Từ lâu đã nghe đến vị đại tiểu thư Giang gia này rất phản nghịch, bướng bỉnh. Đúng là trăm nghe không bằng mắt thấy !

Ngàn dặm xa xôi chạy về đây bắt gian, thế mà còn động thủ đánh người?

Cô ta còn dám đánh chính là hai vị này, một người tiếng tăm lừng lẫy “Tứ đại thiếu gia đế đô” nối tiếng, còn lại là con gái đệ nhất tài phiệt thiên kim nhà họ Bạc

Đủ điên rồ!

Bạc Vân Khê mở to hai mắt, vẻ mặt không thể tin: “Cô dám đánh tôi?”

Giang Dao Tuệ làm bộ giơ tay lên lần nữa

“A... A... A... A... Ah..“ Bạc Vân Khê lần nữa bị dọa, thét lên.

Tạ Cẩn Nhiên, bạn trai của cô ta lên tiếng che chở : “Có cái gì bất mãn, thì cô tìm tôi! Vân Khê, cô ấy vô tội !”

Giang Dao Tuệ tức giận bật cười trước giọng điệu của hắn: “Người ta nói là vợ chồng, gặp hoạ mới nhớ đến nhau, hai người đến đây diễn con mẹ nó tình yêu sinh tử cái quái gì à? Thấy bản thân mình giỏi lắm à?”

“Giang Dao Tuệ!” Tạ Cẩn Nhiên nghiến răng nói, “ Chúng ta đều là người trưởng thành, trước mặt mọi người cô có thể đúng đắn một chút được không… "

“Vậy tại sao anh không nói lời chia tay tôi khi ở dưới ký túc xá, mà lại gọi tôi xuống tặng hoa hồng ? Miệng anh chỉ để ngắm thôi à, anh quên mất là mình còn có khả năng nói đúng không?” Hai người làm cẩu nam nữ được bao lâu rồi? Còn muốn nói gì? Hay là không chịu mở miệng chia tay với tôi? Không đề cập đến chuyện chia tay mà liền bò lên gường với cô ta, là anh quá nóng nảy? Hay là ham quá rồi không nhịn được nữa?

Hàng loạt câu cô nói ra khiến cho Tạ Cẩn Nhiên thẹ quá hóa giận: “Nếu không phải do cô một mực ở Hải Thành day dưa với một người khác rồi sao? Cô đã làm tròn bổn phận của một người bạn gái chưa? Sao cô không suy nghĩ đến vấn đề của cô?

“Tôi có vấn đề.” Giang Dao Tuệ gật đầu, màu son đỏ làm cho cô trở nên quyến rũ hơn, “Vấn đề của tôi quá bình thường, thật không hiểu nổi lý giải hồ đồ của người đàn ông ngu ngốc như anh!”

“Cô …” Tạ Cẩn Nhiên không kìm được, muốn đánh cô.

Giang Dao Tuệ không chút nào sợ hãi, thậm chí cô còn bước tới phía trước, hất cằm lên, đưa mắt tới gần hắn ta.

Chiều cao một mét bảy cùng với giày cao gót, đôi mắt hoa đào quyến rũ càng khiến khí chất cô tăng thêm mười phần: “ Anh đánh tôi thử xem? “

Tạ Cẩn Nhiên nhìn cô, không hiểu sao lưng hắn cảm giác lạnh toát, bàn tay cứng đờ trên không trung.

“Bọn hèn nhát! ” Giang Dao Tuệ cười lạnh, giọng đầy giểu cợt và mỉa mai, “Đã như vậy, tôi chúc các người, một con chó vĩnh viễn như anh cùng với kỹ nữ, rất xứng đối đó nha~”

Nói xong cô quay người rời đi như thể chưa từng đến đây.

….

Nửa giờ sau, tại một quán bar khác du dương tiếng đàn violon .

“Tuệ Tuệ, cậu giỏi quá đi? Cậu định làm gì tiếp với đôi cẩu nam nữ kia?” Duẫn Phi cười nói.

“Tại sao không gọi điện cho mình?” Tống Linh vỗ bàn, "Bọn kia có động tay, động chân tới cậu không?”

Dưới ánh đèn nhấp nháy, Giang Dao Tuệ ngồi trên chiếc ghế cao, co đôi chân trắng gầy lên ghế: “Là bọn khốn đó có lỗi, mình sợ cái gì?”

“Đúng vậy, nhưng cậu là một tiểu cô nương…”

“Tớ đây từng thua trận chưa?” Giang Dao Tuệ hất chiếc cằm nhỏ lên một cách kiêu ngạo.

Nhóm bạn đồng thanh lắc đầu: “Không có.”

Đại tiểu thư nhà họ Giang từ nhỏ đến lớn đã đánh nhau không biết bao nhiêu trận, nhưng chưa bao giờ thua trận nào, là một cao thủ đánh đấm, nhưng…..

“Việc này có ảnh hưởng không tốt……”

“Đúng vậy, con nhóc Bạc Vân Khê kia như điếm!"

“Hôm qua cậu đã tạt nước và đánh cô ta, cẩn thận cô ta hại cậu nha!”

“BẸT! ”

Giang Dao Tuệ đặt ly rượu xuống, “Nếu cô ta mà dám đυ.ng tớ! Tớ liền cướp anh trai cô ta!”

“……”

Khung cảnh yên tĩnh được một hồi.

Giang Dao Tuệ nhìn nhóm bạn thân của mình, tiếp tục nói: “Chỉ cần tớ là người phụ nữ của anh ấy, có anh ấy làm chỗ dựa, về sau cô ta còn dám đến nhảy đến trước mặt tớ hay không? Cô ta sẽ không đồng ý như thế nào, rồi sẽ phải quỳ trước mặt tớ, gọi một tiếng chị dâu ngoan ngoãn và cung kính kính trà tớ?”

Nói xong, cô cầm ly rượu lên uống cạn: “Đi toilet !”

….

Chờ Giang Dao Tuệ lững thững rời đi, các cô xúm lại:

“Tuệ Tuệ có say không?”

“Chắc chắn rồi! Nếu không, cậu ấy có thể nói những điều như vậy sao?”

“Tớ nhớ trước đây cậu ấy thích anh của Bạc Vân Khê, đúng không?”

“Hơn cả thích nữa! Lúc mới thích thì Tuệ Tuệ mỗi ngày đều phát điên vì anh ta, điên cuồng vì anh ta và đập đầu vào tường vì anh ta lun!”



Người nói vô tâm, người nghe hữu ý.

Ở khu vực ghế sô pha phía sau, có người phát ra tiếng cười

Tiếng nhạc tương đối thấp, và vị trí của bọn họ vừa vặn gần với quầy bar, cho nên tiếng nói chuyện của ba cô gái nhỏ dễ dàng lọt vào tai.

“Có thể nha.., sau khi uống rượu gặp và nhớ tới người mình thích thầm.” Hắn gõ gõ vào mặt bàn, nháy mắt ra hiệu, “Nói cho mình biết, cậu cảm thấy thế nào?”

Người đàn ông ngũ quan tuấn mỹ, thần sắc ôn hoàn, những khớp xương tay đan vào nhau đưa ly rượu lên môi nhấm nhẹ, nhưng anh không trả lời

“Cô gái này lớn lên coi như không tệ, dáng người rất tốt, loại này là cực phẩm, cậu cũng không hứng thú sao?”

Từ góc nhìn của bọn họ, họ chỉ có thể nhìn thấy mặt bên của Giang Dao Tuệ

Vừa rồi, cô kiêu ngạo ngồi đó, váy xẻ tà, đôi chân xinh đẹp lộ ra dưới ánh sáng, tóc đen, cặp môi đỏ mọng, lông mày đậm, mũi cao thanh tú, làn da trắng nõn tinh tế, một cái nhíu mày và một nụ cười đều câu hồn người khác……

Những nam nhân xung quanh không biết liếc trộm bao nhiêu lần.

“Cậu đi đâu thế? Lão Trình còn chưa tới, cậu chưa thể đi……”

Người đàn ông đột nhiên đứng dậy đi ra ngoài, không quay đầu lại, giọng nói trầm ấm: “Đi hút điếu thuốc.”



Giang Dao Tuệ cảm thấy mình đã uống quá nhiều và cảm thấy hơi choáng váng

Dù có mối quan hệ với Tạ Cẩn Nhiên chỉ được nửa năm nhưng cảm giác bị phản bội này rất khó chịu

Bạc Vân Khê vẫn là kẻ thù không đội trời chung với cô bao năm nay, cô ta đã từng đối đầu với cô, lần này lại dụ dỗ bạn trai cô, thậm chí còn tung những bức ảnh gường chiếu nóng bỏng đó để chọc tức cô!

Cô lại không thể lập tức bay về giải quyết lũ khốn đó.



Rửa tay xong, Giang Dao Tuệ mở cửa bước ra ngoài.

Trên hành lang, trước mặt cô có một người đàn ông châm điếu thuốc.

Anh ta mặc một chiếc sơ mi trắng đơn giản và quần âu đen, hai cúc trên được cởi bỏ và một nửa cà vạt buông lỏng, bờ vai rất rộng, đôi chân dài và những ngón tay thon dài, thanh lịch tao nhã nắm cái bật lửa.

Bởi vì cúi đầu, Giang Dao Tuệ không thấy rõ ngũ quan của anh….

Nhưng vì đứng thế này, nhìn như loại công tử cao quý, khôi ngô tuấn tú, nhưng lại đặc biệt hấp dẫn.

Quán bar này ở khu thương mại CBD, tất cả tòa nhà gần đó đều là văn phòng.

Cho nên, có rất nhiều nhân viên văn phòng sau khi tan làm đến đây thư giản, và không ít trong số đó là những doanh danh xuất chúng.

Nhưng vì lý do nào đó, Giang Dao Tuệ nhịn không được nhìn hai lần.

Cảm thấy, cảm thấy…..

Có điểm giống người cô từng thích….

Trong trí nhớ cô, anh ấy cũng như thế. Đẹp trai và cao quý, lịch lãm từ bên trong, khí phách hiên ngang, làm người ta không khỏi đỏ mặt khi nhìn thấy…

Sau đó, người đàn ông ngẩng đầu lên.

Môi mỏng hít một hơi, ngón tay mảnh khảnh đứa điếu thuốc ra.

Đèn ngoài hành lang mờ ảo, hắn híp nửa con mắt, thở ra làn khói mỏng, thanh âm trầm khıêυ khí©h chọc người: “Nghe nói cô muốn làm gì tôi?”

Giang Dao Tuệ lập tức tỉnh rượu

"Hả"

Tại sao anh ấy lại ở đây?

Còn vừa vặn nghe được những lời nói kia của cô?

Giang Dao Tuệ chỉ sững sờ tại chỗ, nhìn thẳng khuôn mặt tuấn mỹ nho nhã của người đàn ông, trong đầu điên cuồng mưa đạn.

Khi độ cong đôi môi người đàn ông hơi nhếch lên …

Giang Dao Tuệ cảm thấy trong ngực đột nhiên nổi lên từng đợt sóng gió, tim đập rất nhanh, hô hấp trở nên gấp gáp, máu như muốn trào ngược, toàn thân đứng không vững.......

Cô không cần soi gương cũng biết mặt mình đỏ thế nào

Thật là muốn biến mất ngay tại chỗ này…....

Nhưng cuối cùng, Giang Dao Tuệ lại mạnh miệng: “Tôi, tôi, tôi…”

Cô hoa mắt, cuối cùng hét lớn một tiếng: “Tôi nói đùa!”

Nói xong, cô quay người bỏ chạy.

Bạc Cẩm Lam: “….”

Anh quay mặt sang một bên, nheo mắt nhìn theo bóng dáng người phụ nữ đang chay trốn, khóe miệng nhếch lên.