Chương 2: Bạc Tổng đã từng ôm người phụ nữ nào chưa?

Mười phút sau, Bạc Cẩm Lam quay lại quán bar.

Quả nhiên, lão Trình đến trễ, hắn còn đưa theo cô gái vừa chạy trốn lúc nãy đến.

Lúc này cô đang ngồi bên cạnh hắn, cúi đầu. Hai tay chống lên đầu gối, ngồi im lặng.

Bộ dáng kiêu ngạo lúc tuyên bố muốn làm thịt hắn đâu rồi?

Bạc Cẩm Lam bình tĩnh tìm một chỗ, ngồi xuống.

Vừa hay lại là chỗ đối diện cô.

"Cẩm Lam bằng hữu của tôi" Từ Phong nói với vẻ mặt tinh quái “Thật trùng hợp, hóa ra cô Giang là cháu gái của lão Trình! Chẳng trách hai người quen nhau từ trước, vừa nãy cô còn nói thích….”

Bạc Cẩm Lam nhàn nhạt liếc hắn.

Thế là Từ Phong đem lời định nói ra nén lại.

Chết tiệt, mình chỉ nói sự thật, tại sao nhìn chằm chắm vào tôi như vậy? Thật đáng sợ….

Trình Nhuận Chi hỏi: “Trở về khi nào? “

Giang Dao Tuệ nói như tiếng muỗi kêu: “Tối hôm qua. “

“Sao không nói để cậu đến đón? “ Thân là trưởng bối, Trình Nhuận Chi đối xử với cô rất tốt, “ Mẹ cháu yên tâm cho cháu về sao?”

Giang Dao Tuệ liếʍ môi: “Cháu cũng không còn nhỏ, nên chẳng có gì phải lo lắng.”

Cô trở về để bắt gian, ai ngờ cô không chỉ gặp được người mà cô thầm mếm 3 năm mà còn bị người cậu nghiêm khắc nhất giáo huấn…

Trình Nhuận Chi chỉ lớn hơn cô mười tuổi, nhưng hắn trưởng thành khi còn nhỏ, đôi môi mỏng và lông mày thẳng, hốc mắt sâu nên khuôn mặt rất lạnh lùng.

Còn làm cái nghề pháp y, người ta nói rằng hắn đã mổ xẻ gần 1.000 xác chết, và hắn còn có tính khí rất kỳ quái…

Tóm lại, đứa nhỏ nhìn thấy hắn ba giây sau sẽ bật khóc, đến cả vợ hắn cũng không chịu đựng được tính khí mà ly hôn.

Ngay khi hắn xuất hiện, đám con gái trong quán đã sợ hãi lập tức bỏ chạy.

….

Tố Liêu tỷ đúng là không lừa cô mà!

“Cậu vừa mới nghe chuyện của cháu cùng Tạ Cẩn Nhiên.”

Trình Nhuận Chi lên tiếng giáo huấn, “Lúc đầu cậu đã nói con và hắn không hợp nhau, Tạ Cẩn Nhiên hắn được nuông chiều từ nhỏ nên hư hỏng. Hắn khốn nạn và không biết kiềm chế một chút nào. Con liệu sẽ nghe lời hắn, chưa kể mẹ hắn rất độc đoán, cho dù kết hôn thì con cũng sẽ sớm ly hôn…”

Giang Dao Tuệ: “???”

Con cảm ơn cậu!

Bề ngoài, hắn nhu thuận điềm đạm nho nhã, mà nói nhiều lời để răn dạy cô.

Cuối cùng, Từ Phong đứng ra hòa giải: “Được rồi, được rồi, tiểu cô nương mới thất tình đã đủ khó chịu rồi. Cậu, đường là một vị trưởng bối sao lại rắc muối vào vết thương của cháu mình chứ , lão Trình, cậu tích đức chút đi!”

Trình Nhuận Chi cuối cùng cũng im lặng với khuôn mặt lạnh.

Từ Phong cười hì hì đem đĩa hoa qua lên: “Em ăn chút hoa quả đi.”

“Cảm ơn.” Giang Dao Tuệ cười với hắn.

Cô gái nhỏ nhìn gần càng xinh đẹp hơn, đôi mắt hoa đào sáng rực lung linh, khí chất quyến rũ mê người

Từ Phong hai mắt sáng lên: “Em năm nay bao nhiêu tuổi?”

Giang Dao Tuệ chưa kịp trả lời……

“Đừng nhìn trúng cháu tôi!” Trình Nhuận Chi đe dọa mà cắt ngang.

Từ Phong đi tới nói: “Tôi đâu nhìn trúng, tôi chỉ chào hỏi….”

“Tôi không quan tâm, Tuệ Tuệ là cháu gái tôi.” Lời nói của Trình Nhuận Chi đã rõ cho dù là bạn bè bằng hữu mà dám động đến cháu hắn thì hắn sẽ tàn nhẫn trở mặt.

“Mẹ kiếp, đừng như thế chứ….”

Mặc cho hai người cãi nhau như thế nào, Bạc Cẩm Lam khóe môi khẽ cong, ngón tay mảnh khảnh không đếm xỉa tới vuốt ve ly rượu, quanh người lãnh đạm, giống như người ngoài cuộc.

Cho đến khi Từ Phong quay đầu nhìn anh: “Cậu không phải cần một tư liệu hỏi lão Trình sao?”

Bạc Cẩm Lam không nhanh không chậm, ngữ điệu thanh đạm: “Hỏi cái gì?”

“Cậu hiểu.” Từ Phong điên cuồng ám chỉ.

Nhà họ Trình và Bạc trước kia là hàng xóm, Trình lão gia từng là lãnh đạo cũ của Quân khu miền Bắc, có mối quan hệ như thế này thì….không cần làm gì!

“Việc này tôi hỏi qua rồi.” Trình Nhuận Chi nhấp một ngụm rượu, “Cha tôi đã nghỉ hưu, sợ là không giúp được.”

“Ra vậy….” Từ Phong nhíu mày, “Đáng tiếc….”

Ba người bắt đầu nói về những chủ đề khác.

Trong góc, Giang Dao Tuệ hoàn toàn không nghe bọn hắn nói gì, bởi vì sau khi Bạc Cẩm Lam ngồi xuống, cô liền cảm thấy chột dạ.

Cuối cùng cũng lấy được dũng khí đưa mắt lên nhìn trộm.

Người đàn ông trước mặt thản nhiên ngồi trên ghế sô pha, một tay khoác lên ghế, tay kia cầm ly rượu, khóe miệng nở nụ cười ba phần vui vẻ, lúc nói chuyện yết hầu nhô lên, chậm rãi chuyển động, rất gợi cảm….

Rõ ràng không có nhiều biểu hiện hay hành động nào quá lộ liễu.

Như cảm nhận được gì, Bạc Cẩm Lam đột nhiên ngước lên nhìn cô.

Giang Dao Tuệ vội vàng cụp mắt xuống, cầm ly rượu trước mặt bắt đầu uống.

……

“Vẫn là lão Trình tốt hơn.” Từ Phong uống quá nhiều rượu, khuôn mặt tuấn tú có chút phiếm hồng, “Cậu cũng muốn học sao?”

Bạc Cẩm Lam liếc mắt nhìn hắn một cái: “Học cái gì?”

“Trước tiên kết hôn a…, sau sinh liền rời đi! Dù sao thì các vị trưởng bối đã nghĩ đến ôm cháu trai!” Từ Phong khoát lên vai hắn, “Cũng không trách khỏi suốt ngày bị hối thúc.”

Bạc Cẩm Lam đưa tay hắn đẩy ra, vẫn là giọng điệu thản nhiên và thờ ơ: “Không hứng thú.”

“Ngoài công việc ra, cậu còn hứng thú gì nữa không? Cậu năm nay hai mươi chín à nha? “ Từ Phong lại thêm dầu, “Ở độ tuổi này, chẳng lẽ….nửa đêm tỉnh mộng cậu đều dùng tay giải quyết…..”

Chủ đề bắt đầu phát triển theo hướng tìиɧ ɖu͙©.

“Khụ khụ.” Trình Nhuận Chi nhắc nhở, “Có trẻ nhỏ ở đây, chú ý một chút.”

Từ Phong cười quỷ dị: “Chỉ sợ cô gái nhỏ đã sớm say rồi.”

Trình Nhuận Chi quay đầu lại nhìn.

Qủa nhiên Giang Dao Tuệ đang tựa vào ghế sô pha, hai mắt nhắm nghiền, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng, như thật sự là uống say.

“Tuệ tuệ, Tuệ tuệ …” Trình Nhuận Chi gọi vài lần, cô không một chút phản ứng nào.

Từ Phong đến xem xét tình hình, đề xuất: “Bây giờ không còn sớm, sao không về? “

Trình Nhuận Chi gật đầu, vừa mới đứng dậy, điện thoại đột nhiên vang lên .

Hắn nhanh chóng nhận điện thoại và nói: “Có việc đột xuất cần phải gấp rút đến hiện trường, Cẩm Lam cậu giúp tôi đưa Tuệ Tuệ về nhà.”

Từ Phong liền nói: “Ngọa tào, sao cậu không để tôi đưa?

“Cậu?” Trình Nhuận Chi cười lạnh một tiếng, “Tôi lo lắng.”

“Tôi làm gì mà cậu cảm thấy lo lắng? “ Từ Phong phục, “Cô ấy là cháu gái của cậu, trong mắt tôi cô ấy chỉ là một cô gái nhỏ, trong lòng tôi chỉ có A Vũ…”

Mặc kệ hắn phản đối thế nào, Trình Nhuận Chi nhất quyết không giao cháu gái cho một tay ăn chơi có nhiều tiền án như hắn.

Nhưng Bạc Cẩm Lam thì khác.

Hắn từ trước đến nay giữ mình trong sạch, không yêu đương, không nói chuyện hẹn hò, không quan tâm đến phụ nữ. Từng là hàng xóm và làm cho gia sư cho Tuệ Tuệ được nửa năm…..

Đáng tin cậy!

Sau khi Trình Nhuận Chi rời đi, Từ Phong lo lắng: “Cẩm Lam, cậu định đưa cô ấy về thế nào? Cô ấy say đến mức không đứng dậy được, phải ôm nhưng cậu chưa từng ôm phụ nữ lần nào mà? Nếu vậy thì cõng trên lưng cũng được, nếu không tôi làm mẫu cho cậu xem một lần?”

Giây tiếp theo, Bạc Cẩm Lam cầm lấy bộ vest bước tới.

Hắn cúi người, quấn quần áo quanh người cô, choàng tay qua lưng cô, tay kia nhấc chân cô lên rồi bế cô lên.

Giang Dao Tuệ thuận thế dán vào ngực hắn, khuôn mặt đang ngủ của cô thanh tú và tinh xảo, điềm tĩnh mà quyến rũ.

Từ Phong bước theo: “…..”

Tiêủ tử này ôm kiểu công chúa rất quen tay nha…..

…..

Bên ngoài quán bar, một chiếc xe Bentley Mulsanne màu đen đang đậu bên đường

Tài xế kéo của sau, ánh mắt không khỏi liếc nhìn cánh tay của người đàn ông.

Sau bao nhiêu năm, đây là lần thứ nhất chứng kiến cậu Bạc ôm nữ nhân.

Quả nhiên rất đẹp!

Mặc dù khi nhắm mắt lại, cũng nhìn ra đây là một cô gái có tướng mạo vô cùng xinh đẹp.

Hóa ra ngày thường cậu Bạc không gần nữ sắc, mà ánh mắt rất sáng suốt, không thích những cái….chỉ thích.… mà thôi……

“Lái xe của ngươi.”

Bạc Cẩm Lam nhàn nhạt nói, khiến hắn sợ hãi quay đầu và chạy vào ghế lái.