Chương 3: Có nhà nhưng không thể về

Chồn sóc nhỏ Vưu Bạch Ngọc gạ người ta ngủ xong không chịu trách nhiệm đang mua một chiếc bánh mì nướng kẹp thịt ở hàng quán ven đường, mặc dù bánh mì nướng làm từ lúa mì khá thơm nhưng không thể so với ẩm thực Hoa Hạ.

Không ngon, nhưng có còn hơn không.

Vưu Bạch Ngọc ngồi trong công viên đánh chén, lắc hai chân và suy nghĩ xem nên bước tiếp theo nên làm gì.

Mặc dù sau khi biến thành chồn sóc, cậu cũng có thể sống tốt, nhưng không bằng ở trong gia đình quý tộc được người hầu hạ.

Hơn nữa, dựa vào đâu mà để mấy con người kia chiếm mất vị trí của cậu?

Vưu Bạch Ngọc nhìn tin nhắn mẹ ruột gửi đến: “Việc hôm nay con không động não sao? Quá bốc đồng rồi.”

Vưu Bạch Ngọc gửi lại một tin nhắn: “Mẹ còn nhớ mình còn có một đứa con không nơi nương tựa, không ai thương yêu à?”

Tốt lắm, bên kia không trả lời tin nhắn, Vưu Bạch Ngọc cũng không hy vọng đối phương cảm thông cho mình, nên không giải thích gì thêm.

Không phải mẹ ruột của cậu không yêu nguyên thân, chỉ là bà ấy yêu bản thân mình hơn, là một người quả quyết có chủ kiến, thậm chí còn hơi ích kỉ.

Bà ấy chính một tấm gương sáng, là hình mẫu, là niềm kiêu ngạo trong mắt những Omega khác, nhưng bà ấy lại không phải là một người mẹ tốt, ví dụ với cậu, ví dụ với hai đứa con sau này bà ấy sinh cho vị tướng quân kia.

Bà ấy chỉ tập trung vào sự nghiệp của mình, không bao giờ dừng lại vì bất kỳ ai, kể cả con cái.

Có một người mẹ như vậy cũng không tốt cũng không xấu. Chỉ cần đừng trông mong gì ở bà ấy, dù sao thì nguyên thân trông mong bà ấy cũng đều thất vọng, nhưng bất cứ khi nào hỏi xin bà ấy tiền thì bà ấy lại cho rất tích cực.

Mặc dù khi cho tiền sẽ có vài lời khó nghe, nhưng Vưu Bạch Ngọc không để vào tai những lời đó.

Vưu Bạch Ngọc nhìn vào số tiền chuyển khoản đột nhiên tăng lên trong tài khoản của mình, thở dài.

"Haiz, thực ra thứ nguyên thân cần nhất chính là tình thương của mẹ." Không phải tiền, nhưng dường như bà mẹ nhân loại này không biết cách thể hiện tình yêu, hoặc là keo kiệt trong việc thể hiện tình yêu của mình, mỗi lần tìm tới bà ấy thì chỉ chuyển tiền, chuyển tiền.

Được rồi, Vưu Bạch Ngọc định giữ mối quan hệ không gần không xa với bà ấy, không trông mong gì ở bà.

Vưu Bạch Ngọc cắn bánh mì, lập tức nghĩ đến một người khác: "A, chú Lario!"

Sao mình lại quên chú ấy được nhỉ?

Chú Lario thực sự là Omega mẫu mực nhất thời đại, là chú ruột của mẹ cậu, là nhà khoa học hàng đầu của cả đế quốc.

Nghe nói chú ấy chuyên nghiên cứu vật lý lượng tử và không gian, khi mẹ cậu chưa ly hôn, bà thường về nhà thăm chú Lario khi rảnh, mặc dù chú Lario thậm chí còn nhỏ hơn mẹ cậu một chút, nhưng chú ấy đã có những bước đột phá xuất sắc trong lĩnh vực khoa học, ngay cả mẹ cậu cũng rất ngưỡng mộ chú ấy.

Vưu Bạch Ngọc nhớ rằng, khi còn nhỏ, chú Lario rất thích mình.

Cậu lấy hết can đảm tìm thấy cuộc trò chuyện của chú Lario trong khung thoại, cậu cũng không dám gọi điện cho đối phương để làm phiền, lỡ như chú Lario đang làm thí nghiệm thì sao?

Cậu chỉ có thể nhắn tin một cách kín đáo hỏi xem: "Chú, chú có thể nhận nuôi Bạch Bạch không?"

"Bây giờ Bạch Bạch có nhà nhưng không thể trở về QAQ.”