Chương 22 Chị là giọt sương còn tôi là con ngựa trắng (02)

Khuôn viên trường đại học mở cửa cho người ngoài vào, Lục Minh Đồng đi theo tin nhắn Cát Dao gửi. Cậu rất nhanh tìm được địa điểm biểu diễn.

Lý Khoan ngồi xuống ở hàng ghế sau khán giả, nhìn những dòng chữ liên quan đến "Học viện khoa Quản trị Kinh doanh" treo trên sân khấu phía trước liền hiểu ra, cậu ta nói với cậu: "Ồ, hóa ra là vì chị hàng xóm mà đến."

Lục Minh Đồng không thèm để ý tới cậu ta nữa. Cậu uể oải ngồi xuống, vẻ mặt có phần trịch thượng, như thể cậu không phải tự nguyện tới đây mà là bị ép đến xem biểu diễn.

Khả năng biểu diễn thực sự rất tệ, động tác của Thẩm Ngư cứng ngắc, không có điểm cố định, cũng không theo kịp nhịp điệu, lại còn hay quên bài cứ quay sang nhìn trộm Cát Dao.

Lục Minh Đồng đỡ trán, thật là mất mặt mà.

Lý Khoan bên cạnh cười nói: "Chị hàng xóm này, tuy rằng vũ đạo không được đẹp lắm nhưng chân rất đẹp nha. ”

Lời còn chưa dứt, Lục Minh Đồng liền liếc cậu ta một cái, giống như đang nói, cẩn thận con mắt của cậu, tôi cấm cậu nhìn lung tung.

Tiết mục của Thẩm Ngư vừa kết thúc, Lục Minh Đồng liền rời khỏi khán đài. Cậu vốn dĩ muốn trực tiếp quay lại trường học, nếu đi nhanh thì cậu vẫn có thể có một giờ tự học cuối.

Nhưng sau khi ra khỏi cửa, cậu nhìn thoáng qua hành lang thì phát hiện phòng học phía trước hình như là hậu trường của buổi biểu diễn, cậu do dự một chút rồi đi tới.

Lý Khoan thiếu chút nữa theo không kịp hành động của Lục Minh Đồng.

"Này, cậu tính đi đâu, không lẽ cậu chuẩn bị vào hậu trường tặng hoa sao? ”

Trong hậu trường không có quản lý vì vậy bất cứ ai cũng có thể tùy tiện ra vào.

Lục Minh Đồng đứng ngay cửa phòng học, nhìn vào trong.

Trên người Thẩm Ngư vẫn còn mặc trang phục cosplay kia, chủ đề biểu diễn lần này của họ là công chúa Disney, Thẩm Ngư cải trang thành Hoa Mộc Lan. Trang phục cũng không tệ, nhưng vì để có một buổi biểu diễn thành công nên cô đã trang điểm dày hơn, đặc biệt là má hồng, đánh lớp này lên lớp khác, thế nên dưới hiệu ứng ánh sáng sân khấu trông chả khác gì đít khỉ.

Cả lớp ồn ào trông như cái chợ, có người thì lo chuẩn bị lên sân khấu, có người thì tìm không thấy quần áo mang theo, có người thì lục lọi khắp phòng tìm giày cho tiết mục của mình.

Thẩm Ngư la hét đòi muốn tẩy trang, vì trang điểm dày quá nên khó chịu muốn chết.

Cát Dao bảo cô nhịn một chút vì quên mang theo nước tẩy trang.

Thẩm Ngư nói: "Tôi không muốn mang theo lớp trang điểm này ra ngoài ăn khuya. Nếu không, đợi lát nữa các người đi trước đi, tôi về nhà tẩy trang xong thì đến sau. ”

Cô vừa dứt lời liền có người ở sau lưng vỗ bả vai cô một cái, đưa cô một gói khăn giấy ướt.

Thẩm Ngư quay đầu nhìn, là một nam sinh cùng lớp trong ký túc xá của bọn họ nhưng không cùng khoa.

Anh ta là ban tuyên truyền hội sinh viên, buổi biểu diễn này do ban tuyên truyền đứng ra tổ chức, bởi vậy Thẩm Ngư trước đó đã từng giao tiếp với anh ta, trong ấn tượng của cô anh ta là một người tương đối tốt.

Nam sinh cười và nói: "Khăn giấy ướt có được không?"

Thẩm Ngư vội vàng nói tiếng cảm ơn, có thể dùng được. Cô liền đến trước bàn trang điểm dựng tạm thời rồi lau mặt.

Nam sinh đi theo, một tay chống mép bàn trang điểm, có chút ngượng ngùng hỏi: "Lát nữa các cậu ra ngoài ăn khuya, có thể cho tôi theo được không?"

"Chắc là không được vì chỉ có sáu người trong ký túc xá chúng tôi thôi, không mang theo người ngoài khác được."

Nam sinh do dự một chút: "Nếu không, lần sau tôi mời cậu ăn tối nhé? ”

Thẩm Ngư hỏi: "Tại sao? "

Nếu có mời thì cũng là mời Cát Dao mới đúng, tiết mục này hoàn toàn là do cô ấy tổ chức biên đạo mà.

Nam sinh không nói gì nữa, có chút xấu hổ cười cười: "... Tôi đi trước nhé. ”

Lý Khoan đi theo phía sau Lục Minh Đồng liền đem vở kịch hay khi nãy trêu chọc nói: "Chị hàng xóm của cậu có vẻ rất thu hút nhỉ. ”

Lục Minh Đồng sắc mặt bình tĩnh sắc, xoay người rời đi.

Thẩm Ngư không thích nhắc tới mối tình đầu của mình với người khác, bởi vì khi bắt đầu khá lộn xộn đến khi kết thúc cũng rối rắm. Hồi tưởng lại thì chỉ ký ức khó chịu.

Mối tình đầu của cô kéo dài chưa đầy ba tháng liền kết thúc vội vàng, chỉ tiến triển đến giai đoạn chạm tay.

Trong quá trình quen nhau, cô thực sự không chịu nổi sự kiểm soát ngày càng lớn của anh ta. Lúc nào cũng muốn cô báo cáo mọi hành động hay chỉ cần nói vài câu với các bạn nam trong lớp liền sẽ nổi cơn ghen. Hơn nữa cô còn chưa được trải nghiệm cảm giác "tim đập thình thịch*" là như thế nào, sau khi được Cát Dao lão sư tham mưu thì cô quyết định chia tay.

*Ý chỉ cảm giác hồi hộp, tim đập nhanh của các cặp đôi khi yêu nhau.

Nhưng đối phương lại không chịu, anh ta ban đâu còn liên tục nhắn tin và gọi điện quấy rối cô. Về sau anh ta đến cửa lớp học chặn đường cô.

Lần kinh khủng nhất chắc là sau khi kết thúc khóa học tự chọn buổi tối, anh ta lặng lẽ không một tiếng động đi theo cô đến phố Thanh Thủy.

Anh ta ra sức ngăn cản cô, muốn xin cô một lời giải thích, anh ta nói nếu có chỗ nào anh ta làm không tốt thì anh ta nhất định sẽ thay đổi.

Thẩm Ngư đưa ra lý do là hai người bọn họ không hợp nhau nên muốn chia tay, thế mà anh ta hoàn toàn không chấp nhận.

Không còn cách nào khác, Thẩm Ngư đành phải nói: "... Tôi cảm thấy tôi không thích cậu nhiều đến như vậy. ”

"Không thích tôi, vậy cậu quen tôi để làm gì? Cậu bỡn cợt tôi sao? ”

Thẩm Ngư bị tra hỏi.

Cô biết rằng mình thuộc tuýp người chậm hiểu. Vốn dĩ cô chưa từng có cảm tình với bất kỳ chàng trai nào khi còn học cấp 2 hay cấp 3. Vì vậy sau khi lên đại học, lần đầu tiên có người điên cuồng theo đuổi cô đến thế nên cô cũng có chút choáng váng.

Con người ai cũng có phần tự phụ, cô cũng không ngoại lệ. Với sự theo đuổi không ngừng của anh ta và những cuộc cãi vã không ngừng với bạn cùng phòng, cô hồ đồ liền đồng ý quen anh ta.

Bây giờ nghĩ lại thì thật có lỗi với anh ta. Cô cũng không biện minh cho chính mình, chỉ thành khẩn xin lỗi.

Đối phương cười lạnh: "Xin lỗi thì có ích gì? Tôi thích cậu lâu như vậy, cậu liền cứ như vậy mà hủy hoại đi tình yêu của tôi đối với cậu mà?"

Thẩm Ngư suy tư một lát rồi hỏi: "Vậy cậu cảm thấy tôi phải làm thế nào để có thể bù đắp cho cậu? ”

Anh ta nói không cần bù đắp, chỉ muốn quay lại với cô một lần nữa.

Anh tata thấp giọng cầu xin thật lâu, sau đó lại tìm chỗ để hai người vui vẻ nói chuyện.

Thẩm Ngư không hiểu sao cảm thấy con hẻm tối hơn bình thường. Mặc dù trời vẫn chưa muộn nhưng đèn của những cửa hàng đó đều đã tắt hết. Cô có chút hoảng sợ liền nói rằng cô muốn về nhà, nếu có muốn nói chuyện gì thì để ngày mai nói tiếp.

Anh ta có chút khó chịu khi cô nói như vậy, anh ta muốn nói rõ ràng vào tối hôm nay.

Anh ta giữ chặt cô, không chịu để cô đi. Anh ta bắt đầu nói từng chút từng chút những gì anh đã làm cho cô, càng nói càng kích động.

Trong ngõ nhỏ có người từ cửa thò đầu ra xem, trong tối lại nghe tiếng chuông xe đạp đi ngang qua, hầu như ai cũng quay lại nhìn.

Thẩm Ngư hết sức khó xử, cô vốn không thích người khác nhìn vào liền vội vàng cắt ngang lời anh ta, bảo anh ta đừng nói nữa.

Thẩm Ngư cũng là mối tình đầu của anh ta. Đối với mối tình đầu không trọn vẹn, con người sẽ luôn sinh ra một loại cố chấp.

Lúc này anh ta không còn giữ được bình tĩnh.

Anh ta nắm lấy tay cô kéo mạnh về phía mình.

Thẩm Ngư nóng nảy nói: "Cậu buông tay! ”

Giọng anh ta tỏ vẻ không chịu buông, nắm chặt cô như vậy muốn lôi ra ngoài ngõ.

Trong bóng tối có một giọng nói trầm vang lên: "Buông ra."

Bánh xe đạp lăn qua tảng đá tiến lại gần bọn họ.

Thẩm Ngư quay đầu nhìn liền thấy chủ nhân của chiếc xe đạp đang dắt xe tới.

Tuy trong tối không nhìn rõ lắm nhưng cô đối với cậu rất quen thuộc liền vô thức cầu xin cậu: "... Lục Minh Đồng. ”

Lục Minh Đồng xuống xe đạp, đi dọc theo bức tường tới, cảnh cáo anh ta một lần nữa: "Buông chị ấy ra."

Cậu vừa đi xe đạp đi ngang qua thì nghe có tiếng cãi nhau. Cậu đến gần thì nghe thấy giọng nói có một chút quen thuộc liền ngừng lại, cậu đứng cách một đoạn đường nghe bọn họ nói cái gì.

Anh ta nhìn cậu chằm chằm hỏi: “Cậu là ai?”

“Có thả ra hay không?”

Đợi 3 giây, cậu thấy anh ta không có ý định buông, Lục Minh Đồng không nói hai lời liền cởi chiếc cặp màu đen đang đeo sau lưng ra, cầm trên tay.

Cậu không chớp mắt liền ném cặp vào thẳng anh ta.

Bên trong chứa sách vở cùng với chai nước, cú ném vừa rồi cũng không phải nhẹ.

Anh ta có chút không vững liền buông Thẩm Ngư ra, quay đầu đánh nhau với cậu.

Tình cảnh hỗn loạn, Thẩm Ngư nhân cơ hội muốn chạy tới đầu ngõ, Lục Minh Đồng biết cô muốn làm gì liền ngẩng đầu quát: "Đừng báo cảnh sát! ”

Lục Minh Đồng liều mạng đánh nhau, cuối cùng cậu giành lợi thế đem tay anh ta khóa ngược phía sau, tay kia ấn đầu anh ta trên mặt đất rồi lạnh lùng nói: "Lần sau đừng để tôi gặp lại anh. ”

Anh ta "phi" một câu.

"Mẹ nó, có giỏi thì đánh chết tôi đi! ”

Lục Minh Đồng cả người tức giận.

"Ạnh cho rằng tôi không dám sao? Tôi còn chưa đến tuổi vị thành niên đấy, có đánh chết anh, tôi cũng chỉ phán mấy năm thôi. ”

Thẩm Ngư ở bên nghe được cả người rét run, cảm thấy giọng điệu cười lạnh của Lục Minh Đồng, không giống như đang nói giỡn.

Anh ta hiển nhiên cũng bị cậu làm cho sợ hãi, hùng hổ vài câu liền không dám đánh trả nữa.

Cuối cùng, Lục Minh Đồng buông tay, nói: "Cút! ”

Thẩm Ngư vẫn còn kinh hãi, đứng đó không nhúc nhích nhìn Lục Minh Đồng, một hồi lâu mới nghẹn ra một tiếng "Cảm ơn" .

Lục Minh Đồng lạnh lùng liếc cô một cái.

Trí nhớ của Lục Minh Đồng không đến nỗi tệ, Cậu nhớ mình đã gặp anh ta rồi, chính là đêm diễn của Thẩm Ngư ba tháng trước.

Cậu nhớ nửa tháng trước, khi đang đạp xe trở về. Lúc cậu đang ở đối diện đường Thanh Thủy thì nhìn thấy Thẩm Ngư và một nam sinh đứng dưới bóng cây, hai người kề sát vào nhau như đang nói chuyện phiếm, tay trong tay, cảnh tượng khó coi chết đi được. Mười phút trôi qua mà vẫn chưa đi.

Hiện tại xem ra, đó hẳn là người này.

Lục Minh Đồng bước tới nhặt cặp sách của mình lên, vỗ bụi phía trên.

Cậu không nhận lời cảm ơn của Thẩm Ngư bởi vì trong lòng cậu thực sự rất khó chịu, cho dù có thắng cậu cũng không bớt khó chịu chút nào.

Cậu đi tới chân tường bên đường lấy xe đạp.

Cậu theo chân Thẩm Ngư không xa cũng không gần.

Rất hiếm khi họ đi cùng nhau mà không tránh mặt nhau.

Cô nghe thấy tiếng xe đạp phía trước dừng lại một lúc. Trong bóng tối, Lục Minh Đồng trầm giọng hỏi cô: "Chị có bị thương không?"

"Tôi không có, cậu..." Thẩm Ngư ý thức được rằng nửa câu sau nói ra đều có ý lo lắng nên nhất thời cảm thấy khó xử liền không nói nữa.

Lục Minh Đồng hiển nhiên cũng không thèm để ý, cậu tiếp tục đi về phía trước. Một lát sau cậu lại lạnh lùng giễu cợt một câu: "Tìm bạn trai mà cũng không chọn người đàng hoàng được sao? ”

Trong quá khứ, Thẩm Ngư vốn không ưa cậu lắm, nhưng cậu giúp cô giải vây, là sự thật.

Hơn nữa cô cũng không có gì để biện giải cho mình, mặc dù cô cảm thấy mình nên thanh minh. Đúng là lâu lắm mới thấy lòng người, khi nam sinh đó theo đuổi cô, cô còn chưa bao giờ tức giận như vậy.

Lặng lẽ đi suốt một quãng đường tới dưới lầu, Lục Minh Đồng đỗ xe đạp rồi bước vào tòa nhà. Cậu vỗ tay nhưng đèn điều khiển bằng giọng nói không sáng.

Thẩm Ngư cũng đi theo liền dậm chân, nhưng đèn vẫn không sáng.

Im lặng một lúc.

Thẩm Ngư nói: "... Hình như sáng nay tôi đã được thông báo rằng ở đây sẽ cắt điện từ 10 giờ tối đến 7 giờ sáng." Lúc này cô mới sực nhớ ra.

Khó trách trong ngõ nhỏ khi này tối đen đến đáng sợ.

Lục Minh Đồng lại trầm mặc một hồi liền hỏi: "Đi mua nến không? ”

Thẩm Ngư có chút sửng sốt: "... Được. ”

Bọn họ quay người đi mua nến với nhau.

Không khí tĩnh lặng, chỉ có tiếng bước chân.

Lẻ tẻ mấy nhà thắp nến như ánh cam rực rỡ.

Rất lâu rồi Thẩm Ngư Thật chưa trải qua sự bình yên này.

Dường như những cảm xúc yêu hận mãnh liệt cuối cùng cũng đã vơi đi, trong một đêm mất điện như vậy, không ai nhìn rõ mặt ai, cũng không cần nhìn rõ mặt ai .

Cô dừng bước một chút, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đêm, thong thả thở ra một hơi.

Trời đã sang đông, trên bầu trời xám xịt cũng không thấy nổi một vì sao.

Tiếng bước chân phía trước cũng dừng lại, dừng như đang đợi cô.

Cô bước theo sau, nhân tiện nhắc lại nửa câu còn lại vừa rồi vẫn chưa kịp nói: "... Cậu có bị thương không?"