Chương 23 Chị là giọt sương còn tôi là con ngựa trắng (03)

Lục Minh Đồng nghe thấy những lời này liền có chút sửng sốt. Cậu không không ngờ cô lại chủ động quan tâm cậu như vậy. Cậu giơ cánh tay mình lên rồi nói: "Không sao đâu."

Thẩm Ngư đoán trên tay cậu nhất định là bị trầy chút ít, nếu không thì cậu đã không làm động tác này.

Bình thường nến bán năm hào* chả ai thèm mua, bây giờ liền trở thành hàng hot, giá tăng một vèo lên 2 tệ*, thế mà chả ai trả giá, còn bộ dáng chủ cửa hàng thì kiểu thích mua thì mua, không thích thì lượn.

*5 hào= 1.790 VNĐ

2 tệ= 7.160VNĐ

Thẩm Ngư nói: "Lấy bốn cái. ”

Lục Minh Đồng ngăn cô lại: "Một cây là đủ rồi. ”

"Cậu không dùng sao?"

“...... Vậy hai cái là đủ rồi. ”

"Cậu chắc chứ?"

"Ừm."

Chỉ hai câu nói của Lục Minh Đồng đã khiến cho chủ tiệm kiếm mất đi hơn một nửa số tiền. Lúc chủ tiệm đưa nến và bật lửa còn không quên liếc mắt nhìn hai người bọn họ, ngay cả túi nilon nhỏ cũng tiếc không muốn đưa.

Đến dưới lầu, Lục Minh Đồng lấy ra một cái bật lửa rồi thắp nến, cậu cầm nó trong tay, bước sau Thẩm Ngư, thắp sáng cầu thang cho cô đi.

Lên tầng sáu, Thẩm Ngư dặn dò cậu, trên cánh tay nếu có vết thương nhớ phải bôi thuốc, nhớ đừng để dính nước vào vết thương.

Lục Minh Đồng nhớ lại năm ngoái mình bị sốt, cô tuy hận cậu nhưng vẫn sẵn lòng chăm sóc cậu, trong lòng cậu cảm thấy có chút kỳ lạ, nhịn không được mượn ánh nến nhìn cô thêm hai lần, cũng không để ý ánh mắt có quá mức thẳng thắn hay không.

Cậu "ừm" một tiếng, ngược lại dặn dò cô, trước khi đi ngủ đừng quên thổi nến tắt.

Thẩm Ngư cười nói: "Tôi cũng không ngốc như vậy chứ? ”

"Cũng không chừng."

Sau đó là sự yên lặng, chỉ có ngọn nến trong tay cậu, lợi dụng gió xoáy nhẹ ngoài hành lang mà bập bùng.

Kể từ khi sự cố đó xảy ra, đây là lần đầu tiên hai người nói chuyện một cách bình thường, mặc dù có chút khó xử. Để tránh cuộc trò chuyện trở nên ngượng ngùng, Thẩm Ngư vẫy tay trước rồi lên lầu.

Sau đó có mấy ngày, mỗi buổi tối Thẩm Ngư học xong khóa tự chọn, lúc về phố Thanh Thủy thì luôn gặp Lục Minh Đồng ở gần đó.

Có lúc cậu đi mua đồ trong siêu thị, lúc thì cậu lựa trái cây trước quầy hoa quả, lúc thì cậu tỏ ra buồn chán như thể không có việc gì làm, chỉ đi lang thang bên ngoài.

Một hai lần có thể coi là trùng hợp, nhưng ba bốn lần thì Thẩm Ngư liền để ý.

Có một ngày đột nhiên cô nhận ra, có khi nào cậu bạn Lục Minh Đồng kia sẽ đến làm phiền cô lần nữa, cho nên mới như vậy.

Lại một ngày nữa, Thẩm Ngư bắt gặp Lục Minh Đồng ở cửa siêu thị. Cô thấy cậu đi lang thang bên trong siêu thị rất lâu nhưng chỉ mua một chai coca.

Thẩm Ngư trực tiếp hỏi: "Không phải cậu đang chờ tôi chứ. ”

Lục Minh Đồng sửng sốt một chút, sau đó cậu nhếch miệng, mất tự nhiên nói: "Suy nghĩ nhiều rồi. ”

Thẩm Ngư nở nụ cười, trong lòng nghĩ cậu nên rèn luyện kỹ năng nói dối nhiều một chút.

Kỳ nghỉ đông năm nay, Thẩm Ngư tìm được một chỗ thực tập, bởi vì chỗ thực tập tương đối gần phố Thanh Thủy nên cô liền nhân cơ hội chuyển về.

Trong thời gian đó, mối quan hệ của cô và Lục Minh Đồng dần trở nên bình thường.

Có khi cô thực tập về rất muộn, lúc về liền đυ.ng phải Lục Minh Đồng đi học về, hai người liền cùng nhau ăn khuya ở quán sủi cảo hoành thánh ngay góc phố, hay bún tiết vịt với nhiều topping.

Bọn họ ngồi đối diện nhau, Thẩm Ngư thì than vãn về công việc, còn Lục Minh Đồng nói về những áp lực học tập năm cuối cấp nên cậu cảm thấy không thoải mái.

Hai người có thể nói bất kỳ thứ gì nhưng tuyệt nhiên không nhắc về chuyện giữa hai nhà.

Dần dà, Thẩm Ngư đã quen với việc phân biệt rõ ràng, Lục Minh Đồng là Lục Minh Đồng, Hứa Ngạc Hoa là Hứa Ngạc Hoa. Nhưng khi nảy sinh loại ý nghĩ này, cô sẽ không thể kiềm chế bản thân mà nổi giận với Lục Minh Đồng.

Lục Minh Đồng dường như rất hiểu tâm lý của cô, anh sẵn sàng chịu đựng, thậm chí còn dung túng cho tính khí thất thường của cô.

Nhưng càng về sau, số lần Thẩm Ngư giận cá chém thớt càng ngày càng ít đi. Chỉ vì cậu chịu đựng hết mà chưa từng oán hận, cô cảm thấy mình không thể bất công như vậy, cậu vốn dĩ đâu có lỗi.

Vả lại, bọn họ tuy là quan hệ không có gì tốt, nhưng lại có thể làm bạn vì sự tồn tại của cậu. Mỗi khi có có muộn phiền gì thì câu luôn giải sầu giúp cô.

Mối tình thứ hai của Thẩm Ngư thiếu chút nữa thì bắt đầu từ kỳ nghỉ đông năm đó.

Nói thiếu chút nữa là bởi vì cô kịp thời phát hiện đối phương không biết đã hoàn toàn chia tay với bạn gái chưa nhưng hai người vẫn còn qua lại với nhau.

Đối phương là nhân viên chính thức cùng chỗ làm với cô, tốt nghiệp ở trường khác.

Hai người ở cùng một tổ, bình thường hay giúp đỡ lẫn nhau, anh ta hơn cô mấy tuổi, cư xử cũng rất trưởng thành, trong công việc cũng hay giúp đỡ cô rất nhiều.

Rõ ràng anh ta cũng có cảm tình với cô, bất luận là ngoại hình hay tính tình cũng đều rất thích cô, rõ ràng cô cũng cảm nhận được anh ta cũng có tình cảm với cô.

Hai người vốn đã có cảm tình với nhau, chỉ thiếu chút nói ra thôi.

Cho đến một ngày, Thẩm Ngư thông qua danh sách bạn bè trên Weibo của đồng nghiệp liền phát hiện thì ra anh ta không nói dối, Weibo đúng là không dùng tới đã gần nửa năm rồi cũng không cập nhật gì.

Trước khi đi ngủ, Thẩm Ngư vì tò mò mà lướt lại tin cũ của anh ta trên Weibo thì lúc này mới phát hiện có một tài khoản thường xuyên tương tác với anh ta.

Theo sơ qua tài khoản kia thì biết là tài khoản của nữ, kéo xuống một chút liền nhìn thấy một đoạn lịch sử trò chuyện wechat. Mặc dù đã mã hóa nhưng avatar Thẩm Ngư nhìn một phát là biết ngay, chính là của nam đồng nghiệp kia.

Còn kèm theo dòng chữ là: "Em biết là anh cũng không buông tay được."

Lướt xuống nữa thì thấy ảnh chụp chung của hai người, bức ảnh này được chụp cách đâu một tháng.

Cô thức trắng cả đêm, hôm sau cô xin phép công ty nghỉ một hôm.

Buổi sáng, cô mang theo hai quần thâm mắt xuống lầu mua đồ ăn sáng, định ăn xong thì ngủ bù, vừa ra liền gặp Lúc Minh Đồng.

Cô bơ phờ đáp lại lời chào của cậu, cô nhìn chằm chằm vào chảo dầu nóng hổi đang sôi sùng sục, chờ đợi bánh tiêu vớt ra. Cô nhận thấy ánh mắt dò xét của Lục Minh Đồng bên cạnh nhưng vẫn lờ đi.

Cô mang bánh tiêu và sữa đậu nành cùng Lục Minh Đồng lên lầu. Trên đường đi, Thẩm Ngư nhận được điện thoại của nam đồng nghiệp kia.

Giọng điệu vừa thân thiết vừa dịu dàng, anh ta hỏi cô hôm nay tại sao không đi làm, có phải cơ thể không khỏe phải không, có có cần anh ta tới xem chút hay không.

Thẩm Ngư không thể che giấu suy nghĩ của mình. Cô có chút nhạy cảm cũng không thích kéo dài, cô liền trực tiếp chất vấn anh ta vì sao có bạn gái rồi mà còn đến trêu chọc cô.

Nam đồng nghiệp sửng sốt liền vội vàng giải thích là đã chia tay bạn gái rồi.

"Đã hoàn toàn chấm dứt chưa?"

Anh ta không trả lời.

Thẩm Ngư trực tiếp cúp điện thoại.

Quay đầu thì phát hiện Lục Minh Đồng đang nhìn cô, cô tức giận: "Nhìn cái gì! ”

Cô bước nhanh hơn, Lục Minh Đồng cũng theo sát cô, từng người một đi lên lầu. Đến cửa nhà, câu đột nhiên vươn tay nắm lấy cánh tay cô: "Chị ngồi với tôi chút nhé?" Cậu nhẹ giọng hỏi cô .

Thẩm Ngư rất thích cái ghế máy tính trong nhà cậu, trong kỳ nghỉ đông này, cô thường đến chỗ cậu lên mạng tra tư liệu.

Cô chiếm chỗ của Lý Khoan, Lý Khoan không có chỗ chơi liền quay đầu mắng Lục Minh Đồng trọng sắc khinh bạn.

Lúc này Thẩm Ngư đi tới ngồi trên ghế máy tính, cô bỏ dép lê ra, co chân lại gác lên thành ghế.

Cô vô thức xoay chiếc ghế máy tính, miệng cắn miếng bánh tiêu rồi suy nghĩ miên man, cô cảm thấy tủi thân liền nuốt không trôi.

Không đến mức rơi lệ nhưng trong lòng nghẹn đến khó chịu.

Cô vứt bữa sáng còn đang ăn dở sang một bên, cô lấy điện thoại trong túi ra, chuẩn bị gọi điện cho anh ta nói chuyện rõ ràng.

Cô đang bấm số thì Lục Minh Đồng đi thẳng tới, lấy điện thoại của cô nhét vào túi quần.

"Chị không thể bình tĩnh một chút được sao?"

"Tôi muốn nói chuyện rõ ràng với anh ta."

"Có cần thiết không? Chị đang chứng minh cho anh ta thấy chị quan tâm đến anh ta à? ”

Thẩm Ngư mím chặt môi.

"... Cậu thì biết gì mà nói? ”

"Chị biết, thế tại sao chị lại tiếp tục gặp gỡ những người như vậy?" Trong lời nói có vài phần mỉa mai.

"Bên cạnh đều là người thối nát cũng phải trách tôi sao! Tôi cũng muốn tìm một người tốt bên cạnh mà..."

"Chị có nghiêm túc mà tìm không?" Lục Minh Đồng ngắt lời cô.

Thẩm Ngư sửng sốt một chút.

Cô thấy Lục Minh Đồng đi vòng nửa vòng qua bàn máy tính. Cậu đột nhiên cáu kỉnh, hình như đang tìm gì đó, lại đi vào phòng ngủ. Một lúc sau đi ra, trên tay cầm một hộp thuốc lá và một chiếc bật lửa.

Cậu dựa vào cửa sổ châm điếu thuốc, nhìn cô từ khoảng cách nửa phòng khách.

Ánh mắt thâm sau, Thẩm Ngư theo bản năng liền lảng tránh, không muốn thăm dò nữa.

Trước kia bắt gặp cậu đi mua thuốc lá, nhưng thấy cậu hút thuốc thì đây là lần đầu tiên, cô nhịn không được khuyên một câu: "Cậu còn chưa thành..."

"Đừng nói chuyện!" Cậu càng nóng nảy hơn.

Thẩm Ngư buông hai chân xuống đi tìm dép lê. Cô không thích ngửi mùi thuốc lá, tâm tình của cô đang không tốt, cũng không còn tâm trạng đi quản chuyện của người khác.

Đi tới cửa, Lục Minh Đồng phía sau chợt lên tiếng: "Như vậy mà còn muốn yêu đương sao? ”

Cô cảm thấy có hơi bị xúc phạm, cô nhíu mày quay đầu lại định phản bác thì nhìn thấy Lục Minh Đồng đã từ cửa sổ đi tới.

Khói thuốc bị cậu ngăn qua khung cửa sổ bằng nhôm, hơi lạnh thổi lên một làn khói xanh, lượn vòng rồi bay ra ngoài cửa sổ.

Trong giây phút bàng hoàng, Lục Minh Đồng đã đi đến trước mặt cô, cậu vươn tay nắm lấy nắm cửa, không cho cô mở. Cậu chống một tay như vậy, giống như ôm lấy cô.

Mí mắt cô giật giật một cách khó hiểu, cô vội né sang một bên.

Giờ cô mới ý thức được, vóc dáng thiếu niên cao lớn, giống như một cây thông xanh cao lớn, cậu mặc một chiếc áo len chui đầu cổ tròn kim tuyến dày màu trắng, đôi mắt trong veo như tuyết.

Chỉ là ánh mắt là không hợp với lo lắng cùng phiền não.

Cậu cúi đầu xuống, đột ngột nói: "Vậy thì chúng ta nói chuyện một chút đi."

Thẩm Ngư đem lời nói trước của cậu liên kết lại một chút mới phản ứng lại.

"Cậu đùa cái gì! ”

"Tôi không nói đùa." Cậu nhìn chằm chằm vào mắt cô. Cậu nhìn theo ánh mắt cô, không cho cô có cơ hội né tránh. "Tôi thích..."

Thẩm Ngư giơ tay vỗ vào cổ cậu.

Vốn là định nhắm vào mặt cậu nhưng vừa chạm đến liền theo bản năng chuyển hướng. “Cậu có chuyện gì thế?” Cô ủ rũ nhíu mày, cảm thấy những lời này thật buồn cười.

Thích... Liệu cảm giác "thích" có thể xảy ra được giữa hai người sao?

Lục Minh Đồng một chút cũng không tức giận, ánh mắt nhìn cô rất kiên định, ngữ khí lãnh đạm nói: "Tôi quả thật có tật xấu, bằng không sao lại dám thích chị. ”

Lời nói khiêm tôn đã khiến Thẩm Ngư có chút cảm động. Nhưng chỉ một lúc sau, cô đưa tay đẩy cánh tay của Lục Minh Đồng ra, định mở cửa nhưng không ngờ lại bị đẩy ra.

"Lục Minh Đồng, những lời này của cậu coi như tôi chưa từng nghe. Đừng đùa giỡn như vậy, cũng đừng làm cho mọi chuyện giữa chúng ta trở nên phức tạp hơn."

Cô hoảng sợ muốn bỏ chạy.

Lục Minh Đồng thấy cô sợ hãi nên bằng lòng buông nắm cửa.

Bởi vì cậu suy nghĩ nhiều hơn cô, cậu cũng sợ hãi. Từ khi biết mình thích cô, cậu đã suy nghĩ hàng trăm lần, giữa bọn họ không thể có mối quan hệ này được.

Nhưng nếu lý trí có thể kiểm soát và vứt đi thì đó không phải là thích.

Cô mở cửa ra, còn chưa kịp đi giày, vừa xỏ vào đã chạy thật nhanh lên lầu.

"Thẩm Ngư..."

Cô từ trên lầu hét lên: "Câm miệng!" Giọng nói nghẹn lại như đang khóc.