Chương 25: Núi xa sông dài, đi lại đến mệt mỏi (01)

Không lâu sau Thẩm Ngư liền chuyển nhà, cô dọn ra thuê chung phòng với đồng nghiệp của mình là Tiểu Vũ.

Sau khi thăng chức lên làm Giám đốc, công việc của cô không hề nhẹ nhàng hơn trước kia. Trước kia cô chỉ đơn giản là phụ trách công việc, bây giờ cô còn phải quản lý cả con người nữa.

Còn về Đường Thuấn Nghiêu, anh cũng như cô không hề nhàn rỗi. Anh đang tích cực tìm kiếm nhóm khách hàng đầu tiên để mở rộng phát triển kinh doanh ra thị trường nước ngoài bằng cách tận dụng những lợi thế trong mối quan hệ xã hội của mình.

Mọi thứ ở studio đều tốt, Thẩm Ngư cũng vô cùng nhiệt huyết, chỉ trừ sự tồn tại của người nào đó khiến cô vô cùng chướng mắt. Mỗi lần bàn chuyện công việc với Đường Thuấn Nghiêu xong, cô đều sẽ nhân tiện đề nghị sa thải Lục Minh Đồng ngay lập tức.

Đường Thuấn Nghiêu lần nào cũng giữ nguyên một thái độ: “Không cần vội, để xem thế nào đã rồi tính.”

“Anh để một sinh viên hàng đầu về máy tính của Đại học Nam Thành làm việc vặt dưới quyền của mình, có thấy thẹn với lòng không vậy!”

Đường Thuần Nghiêu mỉm cười nói: “Không phải là em không nói được Lục Minh Đồng nên gây áp lực cho anh đấy chứ?” Cậu ấy làm việc rất tốt mà, anh lấy lý do gì để sa thải cậu ấy đây? Hơn nữa, chẳng phải anh cũng chưa tuyển được người giỏi tiếng Anh như vậy sao… …”

“Vậy em sẽ đăng ký lớp bồi dưỡng Tiếng Anh được chứ?”

Đường Thuấn Nghiêu dường như đã đoán chắc cô sẽ nói như vậy nên đi thẳng vào vấn đề một cách rất đơn giản: “Em nói đấy nhé!” “Vậy khi nào em học thành công, lúc đó anh sẽ sa thải cậu ấy… …”

“Tiêu chuẩn của việc học thành công mà anh nói là gì?”

“Chí ít thì cũng phải vượt qua được bài thi TOEFL hoặc IETLS nhé… …”

Thẩm Ngư khinh thường anh chẳng có chút thành ý gì liền đứng dậy rời đi.

Đường Thuấn Nghiêu không nhịn được vừa cười vừa nói: “Thế rốt cuộc có đi học không đây? Nếu đi thì anh sẽ phê duyệt kinh phí cho em… …”

Thẩm Ngư đã đi gần ra đến cửa liền quay đầu lại nói: “Có chứ. Nhưng hai chúng ta phải kí một thỏa thuận bằng văn bản.”

Quả thực sau đó Thẩm Ngư đã đi đăng ký một lớp bồi dưỡng hội thoại giao tiếp tiếng Anh.

Sở dĩ cuối cùng Thẩm Ngư quyết định đi đăng ký học, ngoài lý do đã ký thỏa thuận với Đường Thuấn Nghiêu ra, còn có một nguyên nhân khác:

Vì công việc mà Tề Cánh Ninh sẽ định cư một thời gian dài ở Nam Thành, ở đây anh không quen biết ai nên nếu có vấn đề gì thường sẽ nhắn tin wechat với cô để nhờ tư vấn.

Lúc đầu Thẩm Ngư cũng có chút đề phòng anh, sau đó cô nhận thấy cách đối nhân xử thế của Tề Cánh Ninh rất đàng hoàng, mỗi lần tìm cô nhờ giúp đỡ anh đều dùng những lời lẽ vô cùng lịch sự không hề đường đột.

Có khi anh muốn mời khách hàng ăn cơm, sẽ hỏi cô ở Nam Thành có nhà hàng nào phù hợp không; có khi sẽ tìm cô để hỏi thăm những thông tin có liên quan đến phong tục tập quán ở Nam Thành.

Mới vài ngày trước, Tề Cánh Ninh lại liên lạc với cô qua wechat, anh nói anh có một người bạn đang muốn mở rộng lớp dạy tiếng Anh nên có dự định chuyển đến một địa điểm dạy khác. Anh nhờ cô để ý giúp xem ở tòa nhà văn phòng cô làm việc và ở xung quanh khu vực đó có văn phòng nào đang cho thuê không.

Vừa hay đúng lúc Thẩm Ngư đang có dự định đăng ký đi học lớp đào tạo giao tiếp tiếng Anh, việc này thật đúng như kiểu đang buồn ngủ thì có người mang gối đến cho.

Sau khi người bạn đó của Tề Cánh Ninh chuyển đến toà nhà văn phòng gần đó, Thẩm Ngư liền đến đó đăng ký một khóa hội thoại giao tiếp.

Cứ sau giờ làm, cô lại đến lớp học kèm một thầy một trò rồi mới về nhà.

Cô đã bỏ dở tiếng Anh trong nhiều năm nên quá trình học lại thật sự quá vất vả. Cứ mỗi lần giao tiếp với giáo viên tiếng Anh cô lại thầm nguyền rủa Lục Minh Đồng.

Rất nhanh sau đó, Lục Minh Đồng đã biết đến việc cô đi học Tiếng Anh.

Lục Minh Đồng rất không phục nên tranh thủ giờ nghỉ trưa chạy đến tìm cô để chất vấn: “Chị muốn học Tiếng Anh, tại sao không tìm tôi? Chỉ cần chị bằng lòng tôi có thể dạy kèm một một cho chị hoàn toàn miễn phí, trao đổi bằng tiếng Anh 24/24 luôn cũng được.”

“Tôi sẵn sàng chi tiền mà, dù gì cũng là tiền của công ty.”

Lục Minh Đồng nhìn cô, muốn cười nhưng lại không cười nói với cô: “Chị sợ tôi chê cười chị à. Năm đó chị còn ngại không cho tôi giảng cho chị làm câu điền từ vào chỗ trống để hoàn thành câu như nào mà.”

Đây đều là việc xảy ra lâu rồi mà……

Thẩm Ngư trả lời cho có lệ: “Đúng đúng đúng. Cậu nói gì cũng đúng.”

“Tại sao đột nhiên lại muốn đăng ký đi học? Hay là để tôi làm phiên dịch cho chị.”

“Lỡ như khi ở nước ngoài tôi với cậu phải tách nhau ra thì làm sao.” Thẩm Ngư không muốn nói nữa, cô muốn làm bài tập luyện nghe nên liền đeo tai nghe lên, chặn câu chuyện của cậu lại rồi đẩy cậu nhanh chóng trở về chỗ ngồi của mình.

Gần đến cuối năm, thời tiết ở Nam Thành cũng trở nên lạnh hơn, một kế hoạch mà Thẩm Ngư phụ trách trước đó cũng sắp được thực hiện.

Trước đó cô đã làm xong bản kế hoạch hoàn chỉnh rồi nên chỉ cần giao lại cho cấp dưới phụ trách thực hiện thôi. Tất cả các hạng mục công việc đều được phân bổ cho mọi người, còn cô hàng ngày sẽ phụ trách kiểm soát tổng thể, nghiệm thu tiến độ công việc, tổng kết lỗ lãi và kịp thời điều chỉnh.

Mãi đến ngày diễn ra hôn lễ, cuối cùng công việc cũng được kết thúc một cách viên mãn, không xảy ra bất kỳ sai sót lớn nào.

Thời điểm trước và sau Tết Nguyên Đán là thời kỳ cao điểm của mùa cưới, Studio vẫn còn hai bản kế hoạch nữa phải thực hiện.

Trước làn sóng đỉnh điểm này, nhân lúc còn có thời gian rảnh rồi, Đường Thuấn Nghiêu tổ chức cho toàn thể nhân viên tham gia buổi teambuilding hai ngày hai đêm trên một hòn đảo nghỉ dưỡng nhỏ gần hồ ở thành phố kế bên.

Toàn thể nhân viên này không bao gồm Lục Minh Đồng, vì cậu cần phải đi tham gia triển lãm game được tổ chức ở Hàng Thành cùng với Lý Khoan và Giang Tiều.

Triển lãm game không chỉ có sự tham gia của các công ty lớn như Ubisoft, EA và Nintendo mà còn có một số studio nhỏ chuyên làm về trò chơi độc lập. Các nhà sản xuất lớn và nhỏ đều sẽ nhân cơ hội này để tung ra các hoạt động như chơi thử game hay các kế hoạch game mới của mình. Triển lãm này có thể xem như một bữa tiệc thịnh soạn dành cho những người theo nghiệp game.

Thẩm Ngư rất ngạc nhiên về quyết định “bỏ tối theo sáng” lần này của Lục Minh Đồng.

Lục Minh Đồng giải thích là do Lý Khoan cứ bám riết lấy cậu bắt cậu đi, quá là phiền phức.

Chiều thứ sáu ba người bọn họ tự lái xe mà Lý Khoan đã mượn của nhà đi. Họ ở lại Hàng Châu một đêm để kịp tham gia buổi triển lãm bắt đầu vào 8h30 sáng ngày hôm sau.

Buổi sáng khi đến đó đã thấy mọi người xếp hàng dài bên ngoài hội trường.

Dọc hành lang của khu triển lãm có rất nhiều showgirl đứng xếp hàng, có nhiều người cosplay thành những nhân vật trong các game kinh điển. Thời tiết ở Hàng Châu lúc đó thật sự lạnh không chịu nổi ấy vậy mà những cô gái đó vẫn có thể để lộ chân lộ eo, quả thực là rất tận tâm với nghề.

Lý Khoan giơ máy lên chụp ảnh “tách tách”, vừa chụp vừa cảm thán: “Chuyến đi này không tệ, chuyến đi này không tệ.”

Lần này ba người bọn họ đi chủ yếu nhắm vào các công ty nhỏ mới khởi nghiệp vẫn còn đang trong giai đoạn khởi đầu hoặc đã vượt qua vòng gọi vốn đầu tư để xem phương hướng nghiên cứu phát triển game của họ, như vậy sẽ càng có giá trị tham khảo hơn.

Hội trường lớn đến nỗi đi muốn gãy cả chân. Bọn họ vừa xem vừa chơi vừa mua sắm. Lý Khoan là người hào hứng nhất nhưng đến chiều cũng phải oải.

Mỗi một nhà sản xuất để quảng cáo về game đều sắp xếp các showgirl ca hát nhảy múa ở gian hàng của mình.

Ba người may mắn giành được chỗ ngồi trong khán phòng để ngồi xuống nghỉ ngơi. Lý Khoan lật xem tài liệu quảng cáo, Giang Tiều ngồi viết lại những cảm nghĩ và linh cảm của mình sau khi thăm quan triển lãm cả ngày vào cuốn sổ tay mà cậu mang theo bên mình.

Còn Lục Minh Đồng vặn mở chai nước uống một ngụm, rồi ngồi tựa lưng ra sau ghế, đơn giản là thư giãn bản thân.

Mãi cho đến khi có ai đó vỗ nhẹ vai cậu từ đằng sau.

Quay đầu lại nhìn thì thấy đó là một chàng trai mặc áo khoác đen và đeo kính. Người đó không được gọi là đẹp trai nhưng ngũ quan cân đối, trông cũng thấy hơi quen.

Lục Minh Đồng lục lại trong ký ức nhưng không cảm thấy mình quen cậu ta nên nhìn cậu ta với ánh mắt dò hỏi.

Chàng trai kia hỏi cậu: “Cậu có quen Thẩm Ngư không?”

Lục Minh Đồng sửng sốt một lúc: “Anh là... ...”

Chàng trai tươi cười nói: “Xem ra tôi không nhận nhầm người. Tôi tên là Du Tiêu, chúng ta đã gặp nhau hai ba lần rồi nhưng chắc cậu không có ấn tượng gì. Hai năm trước, tôi làm việc ở cùng tòa nhà với Thẩm Ngư ở Nam Thành... ...”

Lục Minh đồng nhớ ra rồi.

Chính là cái người mà buổi tối hôm đó Thẩm Ngư đã đi xem phim cùng.

“À, Anh là bạn trai cũ của cô ấy.”

Du Tiêu tươi cười nói: “Cũng không tính là như vậy vì cuối cùng chúng tôi cũng đâu có ở bên nhau.”

Hai năm trước, kể từ khi Thẩm Ngư uy hϊếp Lục Minh Đồng bằng việc mình sẽ rời đi, quan hệ của hai người họ hoàn toàn rơi vào bế tắc.

Sau đó, có mấy lần Lục Minh Đồng đã đi tìm Thẩm Ngư. Đúng là trong số những lần đó có hai lần cậu gặp Du Tiêu đi cùng với cô ở trong tiệm đồ ăn nhanh chỗ gần Studio của cô.

Lục Minh Đồng muốn nói chuyện với cô nhưng cô lại từ chối nói chuyện với cậu một cách vô cùng cứng rắn. Có hai sự lựa chọn và cậu chỉ có thể chọn một trong hai, không có gì khác để thương lượng cả.

Cuối cùng cậu cũng nản lòng đành lựa chọn ra nước ngoài để trao đổi.

Khoảng thời gian đó, cậu bận rộn với việc chuẩn bị tài liệu và đi học tiếng nên rất ít khi chạm mặt Thẩm Ngư, cậu cũng không biết rốt cuộc mối quan hệ giữa cô và Du Tiêu đã phát triển đến bước nào rồi.

Hôm nay, Du Tiêu nói như vậy thực sự khiến cậu kinh ngạc.

Lục Minh Đồng hỏi vì sao.

Du Tiêu cười nói: “Thực ra lúc đó tôi đã nhận được lời mời từ một công ty ở Hàng Thành và đang chuẩn bị rời Nam Thành. Cô ấy đã suy nghĩ rất lâu về việc đó, vì không muốn đi cùng tôi, cũng không muốn yêu xa nên đã không chấp nhận tôi.”

“Bây giờ, anh… …”

“À” Du Tiêu hất cằm về phía sân khấu: "Tôi làm ở phòng kế hoạch của công ty trò chơi này.”

Lục Minh Đồng không giỏi giao tiếp quá nhiều với người lạ nên một câu “Rất tốt” của cậu nghe không có sức thuyết phục lắm.

Du Tiêu cũng không quan tâm, anh ta còn trêu đùa với cậu: “Tháng sau bên tôi sẽ công bố bản dùng thử, hay là cậu cũng cống hiến một lượt tải về cho trò chơi của chúng tôi đi.”

Lục Minh Đồng cũng đùa theo: “Nếu như chơi không hay thì chính là đã cống hiến cho các anh một phần thiệt hại rồi.”

“Hay chứ, tôi vẫn có niềm tin.”

Thấy Du Tiêu chỉ đơn giản tới chào hỏi, cũng không có chuyện gì để nói sâu hơn nên im lặng một lúc Lục Minh Đồng liền quay người về tiếp tục ngồi thư giãn.

Không ngờ một lúc sau Du Tiêu lại đi tới, đột nhiên hỏi: “Cậu thật sự là em trai cô ấy sao?”

Lục Minh Đồng quay đầu lại một cách bất ngờ.

Du Tiêu vẫn đang tươi cười, không có ý thăm dò gì cả chỉ đơn giản là thấy hiếu kỳ nên hỏi: “Cậu thích cô ấy đúng không?”

-

Hoạt động của bọn Thẩm Ngư ở trên hòn đảo nhỏ đúng thật là hoạt động thư giãn một cách thuần túy, ngoài tiệc nướng buổi tối ra thì chẳng còn hoạt động tập thể nào khác nữa.

Trên đảo có thể đi thuyền ngắm cảnh hồ, có thể câu cá, còn có thể đi tắm suối nước nóng, đi SPA.

Thẩm Ngư và mấy người hội Nghiêm Đông Đông cùng đi chơi với nhau, ban ngày bọn họ cùng nhau đi thuyền một vòng quanh đảo và đã mua được một ít đặc sản do nông dân trên đảo tự sản xuất.

Buổi tối, sau khi ăn nướng xong, cô cùng với Nghiêm Đông Đông đi mát xa toàn thân rồi sau đó về phòng uống rượu, chơi bài với các đồng nghiệp.

Cô biết tửu lượng của mình không tốt nên rất kiềm chế để bản thân không quá đà mà chỉ dừng lại ở trạng thái say nhẹ một cách hoàn hảo.

10h30 tối, cô nhận được một cuộc điện thoại do Lục Minh Đồng gọi tới.

Thẩm Ngư úp bài lên mặt bàn ý bảo những người khác đợi cô chút, cô nghe xong cuộc điện thoại sẽ tiếp tục đánh. Sau đó, cô liền đứng dậy đi ra ban công, tiện thể đóng cửa lại rồi mới nhấn nghe điện thoại.

Lục Minh Đồng hỏi: “Chị ở tòa nhà nào?”

“… … Hả?” Thẩm Ngư mất một lúc mới phản ứng lại: “… … Cậu đến đây rồi à? Triển lãm game kết thúc rồi sao?’

“Nội dung ngày mai và hôm nay giống nhau, chơi một ngày là đủ rồi.”

Thẩm Ngư liếc nhìn vào trong phòng thông qua tấm cửa kính, phòng cô hiện tại toàn là người hơn nữa đều là nữ: "… … Tiểu Vũ đã sắp xếp phòng cho cậu chưa? Các đồng nghiệp đều đang ở chỗ tôi, tôi và Nghiêm Đông Đông ở chung một phòng, cậu qua chắc chắn sẽ không tiện đâu.”

“Tôi tự đặt phòng.” Lục Minh Đồng nói: "Chị ra ngoài một lát đi tôi có vài lời muốn nói với chị.”

Nghe xong cuộc điện thoại, Thẩm Ngư vào phòng bảo mấy người trong đó cứ chơi trước cô phải ra ngoài một lúc.

Nghiêm Đông Đông liếc nhìn màn hình điện thoại của cô rồi cười nói một cách đầy ẩn ý: “Nhưng đừng có về muộn quá đấy, tôi đi ngủ sớm lắm.”

Thẩm Ngư: “… …”

Thẩm Ngư không nghĩ đến buổi tối sẽ còn đi ra ngoài nên tắm xong chỉ mặc mỗi đồ ngủ của khách sạn.

Cô vào phòng tắm mặc đồ lót, áo len trắng cao cổ, quần bò màu xanh nhạt và khoác thêm áo khoác rồi cứ thế đi ra ngoài.

Cô đứng đợi ở trước tòa nhà một lúc thì thấy Lục Minh Đồng đi tới.

Cậu đang đẩy chiếc vali hành lý nhỏ và cầm theo một chú Pikachu bằng bông trên tay.

Đi đến trước mặt cô, liền dúi ngay chú Pikachu vào lòng cô và nói: “Cho chị đấy.”

Thẩm Ngư ôm lấy nó ngắm nghía, phát hiện mác còn chưa được bóc đi, chắc hẳn là hàng chính hãng mua ở triển lãm game, giá cả không hề thấp.

Cô lên tiếng hỏi: “Cậu muốn nói gì?”

Lục Minh Đồng nhìn cô cười: “Bà chị, đến đây lạnh lắm đấy, để tôi vào phòng cho ấm chút rồi nói.” Cậu vừa nói vừa giơ tay lên khoác lấy vai cô như cách hai người anh em tốt vẫn làm rồi đẩy cô đi về phía trước.

“… … Đi. Tới phòng chị được chứ?” Hai chân Thẩm Ngư cứ như đóng đinh trên mặt đất, bước đi một cách rất kháng cự.

“Cũng có ăn thịt chị đâu.”