Chương 27: Núi cao sông dài, đi lại đến mệt mỏi (03)

Xung quanh gió lạnh thổi buốt người, không biết ai trong số họ sẽ bị cảm trước.

Lục Minh Đồng năn nỉ cô, trước hết hãy vào trong nhà, cả hai đã lâu không nói chuyện, chẳng lẽ còn muốn tiếp tục đứng ngoài đây sao?

Thẩm Ngư không phản đối cũng không giãy giụa, anh nắm tay cô, chưa kịp thay dép đi trong nhà đã bước vào.

Con gấu bằng nhung mà Lục Minh Đồng mua cho cô cũng bị bỏ quên trên ghế sô pha trong phòng khách. Sau khi Thẩm Ngư ngồi xuống ghế, không biết bắt chước ai mà ôm con gấu vào lòng.

Lục Minh Đồng đi vào phòng tắm, một lúc sau cậu quay lại, ngồi xổm trước mặt cô với chiếc khăn nóng được vắt kỹ để không bị nhỏ nước nữa, giơ tay ra muốn lau mặt cho cô.

Cô chống cự muốn rút lui, lại bị hai cánh tay ôm sau gáy của cậu chặn lại.

Những động tác tưởng chừng như mạnh bạo dứt khoát nhưng lại nhẹ nhàng lướt qua khuôn mặt cô.

Thẩm Ngư giật lấy tự làm. Làn da lạnh cóng của cô như được sống lại, áp vào chiếc khăn lông nóng hổi, khuôn mặt hơi ửng hồng. Lau mặt xong, cô cầm chiếc khăn xoa lòng bàn tay, cúi đầu gấp lại ngay ngắn.

Lục Minh Đồng cầm lấy chiếc khăn, trở lại phòng tắm, dội nước lạnh lên người, rửa mặt xong rồi mới đi ra.

Cậu lấy trong túi áo khoác ra một điếu thuốc và một chiếc bật lửa, châm một điếu rồi đứng dựa vào chiếc bàn ăn ở phía xa.

Câu đầu tiên cậu nói là lời xin lỗi, vì cậu đã biết bí mật này, cảm thấy bản thân giống như đã nắm được điểm yếu trong tay để bắt nạt cô. Nhưng cậu nói cô không biết cậu vui mừng như thế nào khi Du Tiêu đã nói cho cậu những điều này.

Cậu hạnh phúc bao nhiêu thì cùng lúc cũng thấy đau đớn bấy nhiêu, bởi vì cậu đã hiểu lầm cô, khiến cô phải sống khổ sở đến mức không thể nói ra.

Thẩm Ngư lạnh lùng cắt ngang câu nói của cậu: “Đừng nói tôi thảm như vậy, chỉ cần tôi muốn thì lập tức có thể tìm được một người đàn ông khác để kết hôn.”

“Tìm một người chị không yêu sao?”

Thẩm Ngư không trả lời.

Cô không mất nhiều thời gian để chấn chỉnh lại bản thân sau đổ vỡ tình cảm, bởi những quyết định này đều được đưa ra từ rất sớm, chỉ với vài câu nói của anh, hay một nụ hôn cũng không đủ để lay chuyển.

“Lục Minh Đồng, để tôi nói cho cậu biết sự khác biệt giữa tôi và cậu - nếu đổi lại là tôi được nhận vào Thanh Bắc, tôi nhất định sẽ không chọn cậu, mà không chút do dự vì tương lai tiền đồ của bản thân mà đi.”

“Không sao cả.” Lục Minh Đồng bình tĩnh nói.

Cậu không quan tâm bản thân là người yêu nhiều hơn, cho dù đưa cho cô mười phần, chỉ cần cô đáp lại một phần, đối với cậu chính là sự cứu rỗi.

“Cậu nghe không hiểu sao?” Hai tay Thẩm Ngư ôm chặt con gấu, chiếc kính lúc nãy cô đeo chắc đã bẩn rồi nên cô không muốn đeo lên. Đúng lúc cô cũng không cần phải xem nét mặt của cậu.

“...Chỉ có trẻ con mới coi tình yêu to lớn như bầu trời. Từ nhỏ tôi chính là người tùy cơ ứng biến, chỉ cầu được lợi ích, không đi đầu, không tỏ ra nổi bật, thích mạo hiểm, có thể thay đổi bất cứ lúc nào, cậu cảm thấy tôi là loại người này sao?”

Lục Minh Đồng lạnh lùng nhìn cô, tự cảnh cáo bản thân không được đánh giá thấp quyết tâm của cô, đây đều là chiêu trò của cô, vì để đuổi cậu đi, lời khó nghe đến cỡ nào cũng có thể nói ra được.

Cậu rít một hơi thuốc, giọng nói so với cô còn bình tĩnh hơn: “Nếu như lúc đầu chị thật sự lạnh lùng như chính chị nói, vậy thì chị sẽ không có phản ứng với tôi, tại sao cuối cùng vẫn để một mình rơi vào tình cảnh khó xử này?”

Vẻ mặt cô cứng đờ lại, như thể cậu đã thắng trước một nước cờ.

Sau khi nhìn thấu con át chủ bài của cô, cậu cảm thấy ván bài này quá dễ chơi.

“Chị là người miệng thì nói một đằng, trong lòng lại nghĩ một nẻo nhất mà tôi từng gặp.”

Thẩm Ngư nhận lời buộc tội của cậu: “Mặc kệ cậu nói thế nào, dù sao tôi cũng sẽ không ở cùng cậu.”

Về lý do, Lục Minh Đồng biết rõ hơn cô.

Rời xa khu phố xá nhỏ sầm uất, vào ban đêm, các cửa ra vào và cửa sổ được đóng kín để tránh gió, trong lúc cả hai không nói một lời nào, căn phòng yên lặng tựa như đang ở một phần mộ.

Điếu thuốc trong tay Lục Minh Đồng cháy hết, cậu ho lớn, dập tắt tàn thuốc rồi ném vào một cái thùng rác gần đó.

Sau đó cậu nói: “Tôi không có sự lựa chọn nào khác ngoài việc trở thành một người ích kỷ.”

Nếu không giữa cả hai sẽ thật sự không còn một chút khả năng nào nữa.

Thẩm Ngư ném con gấu sang một bên, đứng dậy đi vào phòng khách hướng nam mở cửa sổ để không khí trong lành mát lạnh thổi vào.

Cô muốn nhắc nhở bản thân phải tỉnh táo, đừng vấp ngã vào thời điểm quan trọng nhất.

Phía dưới là vực sâu thăm thẳm, nếu rơi xuống sẽ không toàn mạng.

Trước kia cô không tin con người lại có thể trải qua nỗi đau chân thật đến như vậy.

Cái gọi là “đau lòng” hoàn toàn không phải là mô tả một cách thái quá, nó thực sự có thể khiến người ta cảm thấy đau về mặt thể xác, trái tim giống như bị ai đó đâm chọc, chà xát, dày vò đến đông cứng, làm cho tinh thần cũng muốn sụp đổ giống như thế.

Ở trạng thái này, để chấm dứt nỗi đau thì con người có thể làm bất cứ điều gì.

Lần cuối cùng cô có cảm giác này là lúc Lục Minh Đồng ra nước ngoài.

Cô suýt chút nữa đã đuổi theo cậu đến tận sân bay, bắt chước mấy cảnh phim truyền hình hạng ba.

Nhưng vào giờ phút này, ngay tại lúc này.

Thật vô lý, lần trước cô có thể làm, nhưng lần này cô không thể làm được.

Thẩm Ngư đã hít đủ gió và tỉnh táo trở lại, ngay khi cô chuẩn bị đóng cửa sổ, một lần nữa sắp xếp lại các nguyên tắc và ranh giới của bản thân thì bỗng nghe có tiếng bước chân tới gần.

Lục Minh Đồng đi tới, vòng tay qua người cô đóng cửa sổ.

Bóng của hai người phản chiếu lên mặt kính cửa sổ, nhưng do bị ánh đèn hắt vào nên lúc mờ lúc ảo.

Hai người đứng im, chỉ yên lặng nhìn chằm chằm hai chiếc bóng hình.

Lục Minh Đồng mở lời trước, cùng lúc đó cũng ôm lấy cô.

Thẩm Ngư không biết vì sao mà bản thân lại không ngăn cản.

Chắc bởi vì hai chiếc bóng hình đó.

Cánh tay cậu ôm lấy eo cô từ đằng sau lưng, lại gần sát cô nói: “Chị đồng ý hay không đồng ý cũng không sao cả, mỗi người chúng ta giữ vững lập trường xem ai sẽ nhượng bộ trước. Dù sao dây dưa cùng chị còn hơn cắt đứt triệt để với chị.”

Điều này có nghĩa là cô phải đưa ra quyết định trong tối nay.

Thẩm Ngư không yên tâm chút nào, cô khó có thể thừa nhận bản thân thích mềm mỏng không thích cứng rắn.

Cô ấp ủ quyết tâm cả nửa ngày chỉ để vạch ra một ranh giới rõ ràng với cậu, nhưng cuối cùng cậu đã trực tiếp gạt bỏ nó.

“...Chẳng lẽ cả đời cậu không có sự cố chấp với điều gì khác sao?” Thẩm Ngư thở dài bất đắc dĩ.

“Không có. Kể từ khi tôi mười lăm tuổi đã không có rồi.”

“Mười lăm tuổi làm sao?”

Lục Minh Đồng không trả lời, ôm cánh tay cô rồi xoay người lại. Vì cô bị cận nên thường xuyên phải híp mắt nhìn, khi cô nhìn rõ vẻ mặt lạnh lùng của cậu, theo quán tính mà cô ngả người ra sau, muốn thoát khỏi vòng tay của cậu.

“Chị…” Cậu nói nhỏ.

“Đừng gọi tôi là chị!”

Cậu nắm lấy hai cánh tay cô, vòng qua eo rồi tiến lên một bước: “Tôi sẽ không thúc giục chị đồng ý, chị cũng đừng đuổi tôi đi. Nhưng chị hãy suy nghĩ thật kỹ, một người không thể cùng lúc đi trên hai con đường. Chị sẽ chọn đi đâu?”

“Cậu không hiểu sao, chọn cậu, chính là phản bội…”

“Tôi hiểu. Tôi cũng không tự mình đa tình, quyền quyết định nằm ở chị. Chị hãy nhìn theo chiều hướng khách quan mà cân đo đong đếm xem trọng lượng của tôi trong lòng chị. Tôi không tin bản thân nhẹ đến mức không đáng nhắc tới, nếu không cũng sẽ không để chị rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan.”

Cậu chưa bao giờ nói những lời này với cô bằng giọng điệu ôn hòa như vậy, nghe rất dễ chịu, giọng điệu thuyết phục có thể gọi là mê hoặc lòng người.

Thẩm Ngư ý thức được mình không còn cách nào khác.

Hoặc là đồng ý “chính sách xoa dịu” của cậu, hoặc lập tức rời xa cậu hoàn toàn.

…Ai bảo cô vô dụng, chỉ ăn mềm không ăn cứng!.

“Tôi sẽ suy nghĩ kỹ, cậu cũng đừng giục tôi, cũng không nên ấn định thời hạn.”

“Như vậy không công bằng? Nếu cứ trì hoãn…”

“Vậy thì quên đi.”

“Được rồi, chị thích suy nghĩ bao lâu cũng được.” Cậu thỏa hiệp lần nữa.

Lục Minh Đồng co tay, lòng bàn tay chạm nhẹ vào phần da thịt mỏng manh trên eo cô dưới lớp áo len. Cậu nhìn vào đôi mắt cô, cũng nhìn vào nốt ruồi ở khóe mắt cô: “...Tối nay ở lại đây có được không?”

“Mơ đi.”

“Tôi cái gì cũng không có, tôi đã nhượng bộ nhiều như vậy, chị cũng nên tỏ ra chút thành ý đi.”

“Điều gì khiến cậu ảo tưởng rằng cậu đủ điều kiện để mặc cả với tôi…”

Lục Minh Đồng cười.

Nụ cười của cậu đẹp đến mức làm cô mê mẩn ngẩn ngơ, lúc trong lòng còn đang hỗn loạn, cậu đột nhiên cúi đầu hôn cô, nuốt lấy những từ cuối cùng vào trong bụng.

Lần này là một nụ hôn thực sự.

Phía sau đầu của Thẩm Ngư đυ.ng phải cửa sổ, không có cách nào lui, chỉ có thể vươn tay đẩy l*иg ngực của cậu ra.

Kết quả tay của cô cũng bị cậu nắm lấy, đốt ngón tay hơi cong lên, đan vào ngón tay thon dài của cô, ấn ngược trở lại ô cửa kính bên cạnh đầu cô.

Hơi thở thơm mát sạch sẽ và có vị bạc hà.

Thẩm Ngư đột nhiên nghĩ tới, tại sao lúc đó cậu lại đánh răng, chẳng lẽ lúc đó cậu đã tính toán…

Cô tức giận cắn đầu lưỡi cậu.

Cậu đột nhiên cảm thấy đau, cau mày: “Đừng nghịch!”

Cậu càng hôn sâu hơn.

Thẩm Ngư bắt đầu thở hổn hển.

Chân cô mềm nhũn, không chịu tỏ ra rụt rè, đành phải dựa cả người vào ô cửa kính.

Cô không muốn thừa nhận rằng cô thích nó, mặc dù bản thân vẫn luôn bị động và không đưa ra bất kỳ phản ứng nào.

Thời gian trôi đi được một lúc, cô nhận ra đã đánh mất lập trường của bản thân.

Còn Lục Minh Đồng thì đặt tay lên eo cô, mặc dù đã cố gắng kiềm chế nhưng vẫn có sự cám dỗ thăm dò.

Thẩm Ngư ép bản thân tỉnh táo, tát cậu một cái rồi đẩy ra: “...Không để yên phải không?”

Lục Minh Đồng cười, nhẹ nhàng buông cô ra.

Biết được mọi chuyện đang theo chiều hướng tốt mà rút lui về là một phẩm chất tốt, và cậu luôn thực hiện rất triệt để.

Thẩm Ngư sờ soạng trong túi tìm điện thoại xem giờ.

Đã khuya lắm rồi, Nghiêm Đông Đông gửi tin nhắn, nói rằng cô ta đã đi ngủ rồi, tự ý đuổi cô đi.

Cô ta còn nhấn mạnh: “Em ngủ rất ít, tỉnh rồi thì khó ngủ lại lắm. Chị Thẩm Ngư chịu khó ở chỗ em trai Lục một hôm nhé, nếu chị đánh thức em em sẽ rất tức giận! Lần sau sẽ không ở cùng chị nữa!”

Thẩm Ngư ghé sát vào màn hình, nhắn lại: “Hiểu rồi.”

Một lúc sau, Nghiêm Đông Đông trả lời: “Hì hì.”

“Không phải em ngủ rồi sao?”

“Lúc chị nhắn lại em đã ngủ rồi, thật đấy, em ngủ đây.”

Thẩm Ngư sờ mắt kính trong túi, đi tới bên bàn ăn rút khăn giấy lau sạch sẽ rồi đeo vào.

Lục Minh Đồng đi đun nước, đang đứng trước bếp.

Nhìn từ phía sau lưng cậu, dáng người mảnh khảnh, vai rộng eo thon, ông tay áo xắn lên bó sát lộ ra một phần cánh tay săn chắc.

Cô nhanh chóng nhìn đi chỗ khác, mặt không cảm xúc nói: “Tôi đi ngủ đây.”

Hai gian phòng trên lầu được dọn dẹp rất sạch sẽ.

Thẩm Ngư chọn một gian phòng rộng rãi hơn, đóng cửa lại, từ trong ngăn tủ lấy ra một bộ đồ ngủ mới.

Cô vừa cởi chiếc áo len trên người ra, bỗng nghe thấy tiếng bước chân từ phía cầu thang truyền đến, cô sợ tới mức vội vàng khóa trái cửa lại.

Tiếng bước chân đi thẳng về phía cửa.

Lục Minh Đồng gõ cửa, hỏi cô có cần bất kỳ sản phẩm chăm sóc da nào không, nếu có, cậu sẽ gọi bộ phận dọn phòng để mang đến một ít cho cô.

“Không cần…”

Lục Minh Đồng “ồ” một tiếng rồi đi xuống.

Thẩm Ngư cảm thấy bản thân hơi hẹp hòi, cậu vẫn luôn kính trọng cô, chắc chắn sẽ không thô lỗ đến mức trực tiếp mở cửa.

Thay đồ ngủ xong, Thẩm Ngư bắt đầu thấy rối.

Sau khi suy nghĩ lung tung xong, cô vẫn quyết định mở khóa trái.

Cô nằm lên trên giường, cầm lấy điện thoại di động lướt Weibo.

Ngoài cửa lại vang lên tiếng bước chân, vẫn ngừng lại ở cửa, cậu gõ cửa, hỏi cô ngủ chưa.

“Chưa.”

Sau khi được cho phép, Lục Minh Đồng mở cửa.

Cậu bưng một cốc nước ấm, trên tay còn cầm đồ sạc.

Cậu đặt ly nước ở trên chiếc tủ cạnh đầu giường, cắm sạc, kéo dây sạc lắp vào điện thoại, nói cô duỗi tay ra là có thể với tới.

Cậu ngồi dậy hỏi cô: “Tôi tắt đèn được không?”

“Cậu không ngủ sao?”

Lục Minh Đồng nhướng mày: “...Chị đang mời tôi?”

“...” Thẩm Ngư trợn tròn mắt nhìn cậu.

Lục Minh Đồng ngừng trêu chọc cô, tắt đèn cho cô, nói “chúc ngủ ngon”, đóng cửa đi ra ngoài.

Cậu đứng ngoài cửa thở dài.

Không phải cậu chưa từng nghĩ tới thử thách cùng cô nói chuyện phiếm.

Nhưng khi lý thuyết áp dụng vào thực tế, con người luôn đánh giá quá cao bản thân.

Vừa rồi, chỉ một nụ hôn thôi đã khiến cậu choáng váng.