Chương 28: Núi cao sông dài, đi lại đến mệt mỏi (04)

Thẩm Ngư đặt chuông đồng hồ báo thức, ngày hôm sau dậy sớm, cô muốn nhanh chóng trở về nơi ở của mình nhân lúc mọi người còn chưa tỉnh giấc, tránh việc gặp phải người quen.

Kết quả là lúc cô đang mặc áo khoác đi xuống cầu thang, đến chỗ rẽ bỗng nhiên giật mình…

Không biết Lục Minh Đồng đã tỉnh dậy từ lúc nào, uể oải ngồi trên ghế sô pha, gọi điện thoại, trên bàn trà trước mặt đặt một chiếc máy tính xách tay.

Cậu vẫn mặc áo choàng của khách sạn, bước chân trần trên sàn gỗ, mắt cá chân tái nhợt không chút máu.

Cậu nhướng mắt và hất cằm về phía cô như một lời chào.

Thẩm Ngư hất tóc từ trong cổ áo ra ngoài và nói: “Tôi về đây.”

Cuộc điện thoại của cậu toàn những thuật ngữ mà cô không hiểu, trong giọng nói có vẻ khá bế tắc, ước chừng không thể xong ngay được.

Lục Minh Đồng lơ đãng kêu lên một tiếng “ừm” rồi ngước mắt nhìn theo cô.

Khi Thẩm Ngư đang định thay dép lê đổi về đôi dép của mình, cô mới nhớ ra mình đã bỏ quên một thứ.

Cô đi đến ghế sô pha và cầm lấy con Pikachu bằng nhung lên.

Lúc cô chuẩn bị rời đi, Lục Minh Đồng đột nhiên giơ chân cản lại, nắm lấy cổ tay cô và kéo cô về phía trước.

Cô vấp ngã và không kiểm soát được mà nghiêng về phía trước, hoảng sợ tìm một điểm chống đỡ, đẩy hai tay về phía trước, trực tiếp chống lên đầu gối cậu.

Cậu thừa dịp đưa tay đỡ lấy cằm cô, bất ngờ tiến lại gần hôn trộm cô.

Thẩm Ngư vô cùng tức giận, ngẩng đầu lên bắt gặp nụ cười ranh mãnh của cậu, định mở miệng mắng cậu. Cậu lấy di động ra hiệu cho cô đừng nói chuyện, cậu vẫn đang trong cuộc gọi.

Cô không nhịn được nữa, nhặt Pikachu lên và ném vào mặt cậu. Cậu nghiêng đầu nhưng không né tránh, bị một lực đạo nặng nề đập vào mặt, cậu bật cười thành tiếng.

Đầu bên kia điện thoại: “...Cậu cười cái gì? Tôi nói sai gì sao?”

“Không. Tôi đang nói chuyện với Thẩm Ngư.”

Thẩm Ngư nhận ra người ở đầu dây bên kia điện thoại là Lý Khoan, cô giật lấy di động của cậu, nói với bên kia: “Lục Minh Đồng sẽ gọi lại cho em sau.”

Nói xong cô liền cúp điện thoại, ném về phía ghế sô pha.

Cô lộ ra vẻ khó chịu, giọng điệu hơi tủi thân: “Đừng hiểu lầm, chúng ta không phải loại quan hệ này…” Cô thấy Lục Minh Đồng chuẩn bị đứng lên, bản thân lại thấp hơn cậu một khoảng, đã mất đi ba phần khí thế áp đảo nên cô vươn tay giữ đè lên bả vai cậu, trừng mắt nhìn như đang ra hiệu cho cậu hãy ngoan ngoãn ngồi nghe giáo huấn, đừng có nhúc nhích!”

Lục Minh Đồng nhịn cười.

Thẩm Ngư nghiêm nghị nói: “Tôi đồng ý sẽ suy nghĩ, bởi vì tôi tin tưởng cậu là người có chừng mực. Nếu như còn có lần sau…Không, không được có lần sau, thì cậu cút khỏi đây đi.”

Lục Minh Đồng trông có vẻ vô tội, nhưng cậu hứa với cô rằng sẽ không tái phạm.

Không vạch trần tối hôm qua Thẩm Ngư rất hưởng thụ nụ hôn như vậy, ngày hôm sau đã liền không thừa nhận rồi sao?

Đương nhiên, cũng là bởi vì một khoảng thời gian ánh nắng ban mai vàng nhạt xuyên qua cửa sổ chiếu vào, tình cờ phản chiếu lên mặt cô, rõ ràng đến mức cậu có thể nhìn thấy những sợi lông tơ mỏng nhẹ trên đó.

Cậu nhìn đến ngơ ngẩn, quên luôn phải nói ra.

Thẩm Ngư cảm thấy đã khai thông trí não thành công, cùng “Pikachu” đi tới cửa thay giày.

Một giọng nói phía sau cô uể oải nhắc nhở: “Ra cửa nhớ rẽ phải, đừng đi nhầm nữa.”

“...Ai cần cậu lo.”

Lúc Thẩm Ngư trở về nhà, Nghiêm Đông Đông vẫn còn đang ngủ.

Mấy cuộc điện thoại liên tiếp khiến Nghiêm Đông Đông hoài nghi về cuộc đời. Cô ta đứng dậy mở cửa, vừa ngáp vừa nói: “Chị Thẩm Ngư dậy sớm quá.” Trong lời nói có chút hoài nghi, đêm qua không phải cô ấy và em trai kia “chiến đấu đêm” sao, làm thế nào có thể tràn đầy năng lượng trong khi dậy sớm như thế này?

Thẩm Ngư cầm theo “Pikachu” đánh nhẹ vào người cô ta, nhưng kiểm soát sức mạnh nên không đau cũng không ngứa: “Lục Minh Đồng cho em bao nhiêu tiền mà em lại cùng cậu ấy hợp tác với nhau vậy!”

Nghiêm Đông Đông cười thầm: “Chuyện Chu Du đánh Hoàng Cái*, không liên quan gì đến một người ngoài cuộc như em!”

*Tục ngữ có câu “Chu Du đánh Hoàng Cái”, vừa muốn đánh, vừa muốn chịu đòn, ấy gọi là khổ nhục kế vốn được lưu truyền.

Cô ta ném mình xuống giường, muốn ngủ tiếp.

Thẩm Ngư không buồn ngủ, lên giường nghịch điện thoại di động một hồi, sau đó bước xuống giường thay quần áo, trang điểm.

Sau khi Nghiêm Đông Đông đứng dậy sửa soạn một chút, cả hai cùng nhau đến nhà ăn để ăn bữa sáng tự chọn.

Nghiêm Đông Đông vừa đi vừa gửi tin nhắn.

Thẩm Ngư hỏi: “Em lại bí mật báo cáo cho Lục Minh Đồng đúng không?”

“Đâu có!”

Kết quả là lúc hai người vừa ngồi xuống, Lục Minh Đồng đã tới.

Lời nói dối bỗng sụp đổ tan tành.

Nghiêm Đông Đông tự tin: “Là bạn học Tiểu Lục hối lộ em bằng bảng phấn mắt, em chỉ thấy đã nhận lời giúp đỡ thì phải làm hết sức mình.”

“Thường ngày chị không đối tốt với em sao, vậy mà một bảng phấn mắt đã mua chuộc được em?”

“Đây là điểm yếu của một chuyên viên trang điểm, chị trách em cũng vô dụng.”

“...”

Thẩm Ngư buồn bực nghĩ, sao có thể không thua được chứ, cậu am hiểu binh pháp, biết dùng khổ nhục kế để nắm trong tầm tay, bên trái thì dùng kế “lấy nhàn rỗi đối phó mỏi mệt”(*), bên phải thì dùng chiêu “chọn đường không ai nghĩ đến”(*), chuẩn bị sẵn một mạng lưới tình báo để thâm nhập bên cô giống như một cái sàng.

(*) Dĩ dật đãi lao: chiến thuật lấy phòng thủ làm chủ đạo, dẫn dắt đưa ra các cạm bẫy, mai phục khiến cho đối phương khó có cơ hội khai thác rồi sau đó rình rập cơ hội phản công.

(*) Ám độ trần thương: Tấn công ngầm, chọn cách thức mà không ai nghĩ tới để đối phương không kịp trở tay.

Bữa sáng là các món tự chọn, Thẩm Ngư lấy một ít bánh sừng bò, mì xào xúc xích, một cốc nước cam và một đĩa salad trái cây.

Cô không thể nói nó có ngon hay không, nhưng dù sao cũng ăn như không ăn, bảo là đói thì cũng không đói bụng lắm.

Lục Minh Đồng dường như đã khá quen với việc này, cà phê nóng và bánh mì là món duy nhất cậu lựa chọn.

Thẩm Ngư cố ý tránh ánh mắt của cậu, bởi vì cô thấy không thoải mái, cô biết bên trong mình đang ôm lấy một cái vỏ rỗng, chỉ còn lại những trò bịp bợm.

…Nhưng, kéo dài được bao lâu thì cứ kéo dài.

“Bạn học Lục, có phải cậu muốn tổ chức sinh nhật không?”

Lời nói của Nghiêm Đông Đông khiến Thẩm Ngư trở lại dòng suy nghĩ của mình.

Lục Minh Đồng “hừ” một tiếng.

“Cậu có muốn vui vẻ náo nhiệt không?” Nghiêm Đông Đông thích giao lưu và không muốn bỏ lỡ bất kỳ cơ hội nào để tụ họp với các bạn cùng trang lứa.

“Cũng bình thường thôi.”

Thẩm Ngư biết Lục Minh Đồng chưa bao giờ quan tâm đến sinh nhật.

Hai năm trước khi cậu ra nước ngoài, Thẩm Ngư nhớ tới sinh nhật của cậu nên đề nghị có nên ăn mừng hay không, cậu cũng nói như vậy. Lục Minh Đồng chỉ ăn bát mì kèm với hai quả trứng ở chỗ của cô. Nếu cô không đưa quà đúng lúc cho cậu, cậu sẽ không thoải mái, thậm chí còn thấy chán ghét.

Thôi thì, chán ghét thì cứ chán ghét…

Thẩm Ngư ngước mắt nhìn cổ tay cậu, chiếc đồng hồ Casio năm đó cô đưa cho cậu, không phải cậu vẫn đang đeo đàng hoàng sao?

Bốn giờ chiều mọi người tập trung về lại Nam Thành, ban ngày vẫn có thể tự do đi lại.

Nghiêm Đông Đông đề xuất ý kiến đi leo núi, nhưng Thẩm Ngư từ chối, nói rằng trời sẽ lạnh, đến lúc đó nếu đổ mồ hôi nhiều rất dễ bị cảm.

Chèo thuyền kayak cũng không được, chưa kể mùa này dội nước lên người thì lạnh biết bao.

Tính đi tính lại cái nào cũng không ổn.

Nghiêm Đông Đông: “Em phát hiện ra chị là người chỉ muốn ở nhà.”

“Làm việc mệt mỏi như vậy, ra ngoài chơi cũng không cần phải hoạt bát quá.”

Nghiêm Đông Đông không thể ngồi yên, vì vậy cô ta đứng dậy tham gia vào các cuộc vui với hội Tiểu Vũ, không đi cùng với Thẩm Ngư nữa.

Thẩm Ngư liếc nhìn Lục Minh Đồng, cậu vẫn ngồi dưới đất, dường như cũng giống như cô cảm thấy ánh mặt trời chiếu bên ngoài thật tốt đến nỗi lười di chuyển.

“Cậu không đi ra ngoài làm gì sao?”

“Không có thời gian.” Lục Minh Đồng lười biếng trả lời: “Tôi đợi lát nữa quay về. Mấy người Lý Khoan quá bận bịu nên đã nhờ tôi làm đỡ hai việc.”

“Không phải cậu có mang theo máy tính sao?”

“Tôi không thể chạy Unity. Các tệp dự án của họ phải được kết nối với SVN, tốc độ mạng ở đây quá chậm không chạy nổi.”

Thẩm Ngư thấy cậu rất nhiệt tình: “Đây không phải là thật sự muốn gia nhập cùng với bọn họ hay sao?”

Lục Minh Đồng ngẩng đầu nhìn cô, trêu chọc: “Vậy chúng ta đã hôn nhau, có được tính là chính thức ở bên nhau hay không?”

“...”

Đáng lẽ không nên để ý đến cậu.

Thẩm Ngư không nói gì nữa, đứng dậy trở về chỗ.

Lục Minh Đồng cũng theo sát cô.

Thẩm Ngư cũng không cố ý chờ cậu, dù sao cậu cũng có vóc dáng cao lớn, chân tay lại dài, cho nên chỉ cần hai bước là đã đuổi kịp.

“Cậu có ý tưởng gì cho sinh nhật không?” Thẩm Ngư hỏi, nhưng vẫn không nhìn cậu, chỉ nhìn chằm chằm vào chiếc bóng trên mặt đất.

Cô có một loại tâm lý bù đắp kỳ lạ - cô đã hứa sẽ suy nghĩ kỹ, nhưng thực ra trong lòng cô biết rằng đây chỉ là một cái cớ để kéo dài thời gian.

“Không có ý kiến.”

“Có muốn tôi tặng quà cho cậu không?”

“Chị muốn thì cứ tặng thôi.” Giọng cậu nghe như thể cô đang cầu xin được tặng quà cho cậu vậy.

“Cậu không thể dễ thương hơn được sao?”

Lục Minh Đồng cười: “Chị gái ơi, chị có thể có lý hơn không? Tôi đối với chị nhiệt tình hơn một chút thì chị lại kêu tôi nên có chừng mực; đối với chị thẳng thắn không chút giả tạo thì chị lại nói tôi không đáng yêu. Hơn nữa, chị lấy tư cách gì mà yêu cầu tôi phải thuận theo ý muốn của chị?” Ý cậu nói cô không phải là bạn gái của cậu, làm sao quản được việc cậu có dễ thương hay không dễ thương chứ?

Thẩm Ngư thật sự bị cậu hạ gục, lập tức không biết nên nói gì.

Cậu không xứng với bất kỳ cảm giác tội lỗi áy náy hay bù đắp nào.

Buổi tối, sau khi Thẩm Ngư cùng mọi người tới Nam Thành, bèn lập tức đi phố Thanh Thủy.

Trong nhà có quá nhiều đồ đạc, không thể thu dọn trong thời gian ngắn. Hầu hết quần áo mùa đông của cô vẫn còn ở đó nên phải đi lấy.

Tiếng cười từ trong cửa tầng sáu truyền đến, Thẩm Ngư nghĩ mình có chuyện muốn nhờ Lý Khoan nên đến gõ cửa, nhân tiện chào hỏi mấy câu.

Có tiếng bước chân đi tới.

Trước sự ngạc nhiên của Thẩm Ngư, người mở cửa lại là một cô gái xa lạ. Cô gái vóc dáng không cao, mái tóc đen dài, tóc mái bằng với khuôn mặt bầu bĩnh, trên người mặc chiếc áo len đan màu xanh xám nhạt, một chiếc váy kẻ caro, tất đen và giày bánh mì màu đen.

Tính từ hiện lên đầu tiên trong đầu Thẩm Ngư là “ảo diệu”, tính từ thứ hai là “dễ thương”.

Cô gái nhìn cô có chút khó hiểu: “Xin chào?”

Thẩm Ngư cười nói: “Tôi ở tầng trên, có chút chuyện muốn nói với Lý Khoan.”

“Mời vào, mời vào!” Cô gái mở cửa.

Khung cảnh bên trong còn sống động hơn so với Thẩm Ngư tưởng tượng.

Lục Minh Đồng, Lý Khoan và Giang Tiều đều đang ở trong, ngoài cô gái dễ thương “ảo” này ra, còn có một cô gái khác. Cô ấy đang đứng bên cạnh Giang Tiều, hơi nghiêng đầu lắng nghe cậu ấy nói, vẻ mặt trong trẻo và lạnh lùng.

Cô gái dễ thương hét lên: “Lý Khoan, có người tới tìm cậu!”

Mọi người trong phòng quay đầu lại nhìn.

Thẩm Ngư cảm thấy hơi xấu hổ, nhất là lúc bọn họ đang thảo luận về trò chơi, cô tới đây là đang làm phiền họ.

Cũng may Lý Khoan lập tức đứng dậy chào hỏi, giới thiệu cho cô em gái dễ thương tên Dương Đào, là người phụ trách viết quảng cáo cho họ, trong ngoặc đơn, tạm thời, còn cô gái bên cạnh Giang Tiều tên là Tống Ấu Thanh, phụ trách mỹ thuật, trong ngoặc đơn, làm vĩnh viễn.

Dương Đào phản đối: “Tại sao tôi chỉ là tạm thời? Tôi viết không tốt sao?”

Lý Khoan thấy oan uổng: “Không phải cậu nói sẽ giúp chúng tôi trước khi học kỳ tiếp theo bắt đầu sao?”

“Trừ khi cậu thuyết phục Lục Minh Đồng gia nhập lâu dài? Vậy thì tôi nhất định sẽ làm việc cho cậu lâu dài, không lấy một đồng nào.”

Dương Đào vừa dứt lời, Lục Minh Đồng ngước mắt nhìn Thẩm Ngư.

Thẩm Ngư né tránh ánh mắt của cậu và nói với Lý Khoan: “Xin hãy làm giúp chị một việc.”

Có người môi giới gọi điện thoại tới, nói có người muốn xem nhà. Thẩm Ngư không yên tâm giao chìa khóa dự phòng cho môi giới, cũng không thể lúc nào cũng ở đây nên muốn giao chìa khóa cho Lý Khoan bảo quản.

Lý Khoan cười nói: “Không vấn đề gì! Nhưng chị Thẩm Ngư hãy nói với người môi giới rằng tốt nhất là sau hai giờ chiều hẵng đến xem nhà, đến sớm quá em không thức dậy được đâu.”

Thẩm Ngư cười đồng ý.

Cô lấy từ trong túi ra một chiếc chìa khóa dự phòng, đưa cho Lý Khoan rồi nói: “Vậy mọi người cứ làm việc của mình đi, tôi đi lên trước đây.”

Lục Minh Đồng đi theo cô ra ngoài, đóng cửa lại, ngăn lấy những ánh mắt dò xét của mọi người.

Cậu gọi Thẩm Ngư đang đi lên tầng: “Dương Đào là bạn học hồi cấp hai của Lý Khoan, Lý Khoan nhờ cô ấy đến giúp.”

Thẩm Ngư dừng lại, cười nói: “Tôi vừa mới nghĩ không biết cậu có giải thích gì với tôi không. Đừng sáo rỗng như vậy, tôi không có hiểu lầm đâu.”

Lục Minh Đồng đi tới, bước lên hai bước, một tay chống lan can, hơi cúi đầu, vừa vặn cao hơn Thẩm Ngư một bậc.

“Tôi sợ chị gặp phải loại người nào đó sẽ nâng người ta lên mà đuổi tôi đi. Xin chị đừng đi nước đôi, cũng đừng nói mấy lời sáo rỗng, nếu chị nói tôi càng thích hợp hơn với người khác, tôi sẽ khinh thường chị.”

Cậu thật sự muốn chặn tất cả các đường sống của cô.

Đúng là, trong một khoảnh khắc, Thẩm Ngư cảm thấy Dương Đào đứng bên cạnh Lục Minh Đồng trông rất đẹp đôi, giống như trong kịch bản về một cậu học sinh lạnh lùng và một cô học sinh dễ thương.

“Cô ấy thích cậu sao?” Thẩm Ngư đổi thành giọng trêu chọc.

“Tôi đã nói rồi mà.”

“Có vẻ như tôi đã hiểu lầm, cứ nghĩ rằng cậu không có bất kỳ mối quan hệ xã hội nào khác ngoài với Lý Khoan.”

“Chẳng qua cảm thấy không cần nói, nhất là với bạn bè là con gái.” Lục Minh Đồng kiêu ngạo: “Đây là đặc quyền của riêng bạn gái.”

Cậu đột nhiên thốt ra câu cuối cùng trước mặt cô.

Thấy cô sợ hãi vô thức lùi lại một bước, cậu cười vui vẻ, thu tay về đút vào túi quần, chuẩn bị quay vào nhà: “Tốt nhất là chị đừng ghen nhé. Ghen tức là đã thua cuộc rồi.”