Chương 38: Ôm em trong vực sâu (06)

Khi cô mở mắt ra trời đã sáng choang.

Lục Minh Đồng không còn ở trên giường nữa, Thẩm Ngư ngẩng đầu nhìn đồng hồ trên bàn, thời gian đã qua mười một giờ, cô chậm chạp nhớ lại mình đã xin nghỉ.

Cô ngồi dậy, tháo dây buộc tóc trên cổ tay, buộc tóc và bước ra khỏi phòng ngủ.

Trên bàn trà đặt laptop, Lục Minh Đồng đi chân trần ngồi xổm trên sô pha, trong tay cầm một điếu thuốc, tay còn lại gõ bàn phím.

Đúng vậy, ngồi xổm chứ không phải ngồi. Thẩm Ngư ít khi thấy cậu trong trạng thái kỳ lạ như vậy, giữa lông mày mang theo một tầng bực bội, bộ dáng người lạ chớ gần.

Nhưng trong khoảnh khắc nghe thấy tiếng bước chân, khuôn mặt thay đổi sang khuôn mặt tươi cười, nhìn cô qua làn khói: "Anh còn muốn xem em có muốn ngủ đến hết chiều mới tỉnh hay không đấy."

Thẩm Ngư không bị cậu lừa gạt: "Làm sao vậy? Ai chọc anh không vui thế này?"

Lục Minh Đồng không muốn mở miệng, nhưng cũng không che giấu tâm trạng không tốt của mình. Cậu tắt máy tính, đứng dậy khỏi ghế sofa và hỏi cô muốn ăn gì vào buổi trưa để cậu xuống dưới mua.

Thẩm Ngư chặn cậu lại trên đường cậu đi về phòng, giọng điệu chân thành truy vấn một lần nữa, rốt cuộc là có chuyện gì: "Em không phải muốn anh nhất định phải nói cho em biết, nhưng anh đừng bảo em không cần lo lắng."

Lục Minh Đồng rũ mắt nhìn.

Cô dường như coi tủ quần áo của cậu là của cô như một điều hiển nhiên. Chiếc áo phông màu xanh đậm mặc lên người cô rộng thùng thình, chỗ bả vai còn bị lỏng lẻo.

Cậu giơ tay nắm lấy ống tay áo của cô, không thành công dưới sự phòng vệ nhanh chóng của cô.

Cậu cười: "Làm phiền em nhanh chóng chuyển tất cả đồ đạc của em tới đây đi, đừng mặc của anh nữa."

Thẩm Ngư tất nhiên nghe ra Lục Minh Đồng đang chuyển chủ đề cô hỏi, cũng không cố gắng tìm ra gốc rễ nữa, có lẽ cậu cũng có lo lắng của riêng mình.

Đẩy cậu ra: "Em đi rửa mặt."

Lục Minh Đồng ở phía sau cô cười hỏi: "Có phải em giả vờ nghe không hiểu không?"

"Không thèm để ý đến anh."

Lúc cô bóp kem đánh răng, Lục Minh Đồng đi theo.

Anh thay một chiếc áo bảo hộ rút dây màu trắng rộng rãi, mặc quần màu xanh xám. Thẩm Ngư nhìn cậu từ trong gương một cái, ít khi cô thấy cậu mặc như vậy, lộ ra tuổi còn rất nhỏ, giống sinh viên đại học chưa tốt nghiệp.

Cô không phục hừ một tiếng.

Lục Minh Đồng đứng dựa vào khung cửa, lúc này anh chọn đi thẳng vào chủ đề: "Chuyển tới đây ở đi."

"Không thích."

"Tại sao?" Lục Minh Đồng nâng cằm về phía căn phòng bên cạnh có cửa đang đóng chặt: "Vẫn luôn trống chờ em chuyển vào."

"Lần trước em mới chuyển nhà, còn chưa được bao lâu, quá phiền phức, ở chỗ Tiểu Vũ tương đối gần."

Lục Minh Đồng hơi nhíu mày, không nói lời nào.

Cậu trực tiếp đi thẳng vào phòng tắm, dừng lại sau lưng cô, đưa tay thò vào phía dưới quần áo của cô.

Thẩm Ngư đang đánh răng, lập tức duỗi tay ngăn cản. Nhưng không thể chống lại hai tay đang rảnh rỗi của cậu, hơn nữa sức mạnh còn lệch nhau rất lớn.

"Lục Minh Đồng!"

Vẻ mặt của anh chìm xuống, rõ ràng đang làm một chuyện rất lưu manh lại ra vẻ hiên ngang lẫm liệt, cúi đầu chôn vào hõm vai cô, tay không ngừng nghỉ ép hỏi cô: "Có chuyển không?"

Thẩm Ngư vội vàng đánh vài cái cho xong, súc sạch bọt kem đánh răng trong miệng. Lúc cô súc miệng, thế công của cậu cũng theo đó thăng cấp, làm cho cô không còn cách nào nào đành phải giơ tay chống lên mép bồn rửa tay, quay đầu quát cậu ngừng lại.

Lục Minh Đồng nhướng mày, lại hỏi: "Có chuyển không?"

"Chính bởi vì biết anh sẽ như vậy nên em mới không chuyển..."

"Như thế nào?" Cậu dùng động tác trên tay ám chỉ: "Như vậy?"

Thẩm Ngư rũ ánh mắt xuống, tránh nhìn vào trong gương, cũng từ chối thừa nhận bản thân cô rất dễ bị cậu trêu chọc: "Anh còn làm như vậy nữa em sẽ tức giận..."

Tên sói đêm qua đã được thỏa mãn nên bây giờ chuyển sang hình thức trêu chọc cô.

"Tùy em. Dù sao em không đồng ý chuyển tới đây thì anh sẽ không dừng lại." Lục Minh Đồng nói chuyện vô cùng xấu xa, cậu nở một nụ cười tươi vừa ngả ngớn vừa hư hỏng: "... Hay nên nói thật ra em không hề muốn anh dừng lại?"

Thẩm Ngư thật sự không thể chống đỡ nổi: "Em chuyển! Em chuyển đến mà..."

Buổi chiều cô phải đến công ty, có một cuộc họp chờ cô chủ trì, nhưng bị cậu dây dưa thế này không biết bao lâu mới có thể kết thúc.

Lúc này Lục Minh Đồng mới hài lòng, ôm đầu cô quay về phía sau, chạm vào môi cô một cái, tạm thời buông tha cho cô.

Buổi trưa hai người gọi đồ ăn ngoài.

Lục Minh Đồng mệt mỏi nên không có khẩu vị, mỗi món ăn đều chỉ ăn hai miếng, duy chỉ có canh cá cà chua thì uống thêm hai ngụm.

"Dạ dày anh còn đau à?"

Lục Minh Đồng lắc đầu, nói có thể đói quá mức nên ngược lại không muốn ăn.

"Mấy giờ sáng anh thức dậy? Anh không ăn sáng sao?"

"Mười giờ, không ăn."

Cậu nói bằng giọng điệu vô cùng hợp tình hợp lý.

Thẩm Ngư đánh vào đầu cậu một cái: "Biết dạ dày mình không tốt còn ăn uống không quy luật như vậy."

Lục Minh Đồng cười cười nói: "Chị đây là không thể chờ đợi để thực hiện quyền hạn của bạn gái sao." Cậu vĩnh viễn có thể nói xưng hô "chị" này theo nhiều ý tứ khác nhau, nhưng mỗi một kiểu đều không hề đứng đắn.

"Ăn cơm của anh đi." Thẩm Ngư lười để ý đến sự chế nhạo của cậu: "Người nào đó ngày hôm qua mới nói phải làm chỗ dựa cho em. Đừng để cơ thể của anh tan nát trước đấy."

Lục Minh Đồng cười nói cô trộm đổi khái niệm, nhưng cậu không tự chủ được cầm đũa lên ăn thêm hai miếng.

Rác giao cho Lục Minh Đồng thu dọn, Thẩm Ngư thay quần áo ngày hôm qua rồi chuẩn bị ra ngoài.

Lục Minh Đồng lấy ra một cái chìa khóa dự phòng từ trong ngăn kéo tủ giày bên cửa, đưa cho cô: "Buổi tối có tới đây không?"

"Em phải quay về thay quần áo."

"Vậy cầm quần áo đến đây đi... Hoặc là hôm nay anh sẽ giúp em dọn nhà."

"Nhất định phải gấp gáp như vậy sao?"

Lục Minh Đồng nhét chìa khóa vào trong túi quần áo của cô, lùi về phía sau nửa bước, thay đổi vẻ mặt ngạo kiều ngày thường: "Được rồi, không giục nữa. Miễn em lại nói anh quá dính người, em cần không gian."

"Em từng nói mấy lời này sao?" Thẩm Ngư cười ra tiếng, giơ tay nhéo mặt cậu: "Cái miệng này của anh đó, có thể tha cho người khác hay không?"

Lục Minh Đồng nghiêng đầu né tránh, không thích động tác đối xử như trẻ con của cô.

Sau khi Thẩm Ngư đi ra ngoài, trong phòng thoáng chốc yên tĩnh lại.

Lục Minh Đồng ngã xuống sô pha, đầu gối lên tay vịn, châm một điếu thuốc. Cậu không hào hứng chút nào, rút điếu thuốc kẹp ở giữa ngón tay không động đậy.

Sáng nay cậu nhận được một cuộc gọi.

Tưởng Tòng Chu gọi tới, giọng điệu ấm áp mời cậu ra ngoài ăn một bữa cơm, chiêu bài sử dụng vô cùng danh chính ngôn thuận, bảo là nghe được từ chỗ ông Ngô anh đang lập nghiệp cùng bạn. Tình cờ ông ta đã có tài nguyên ở giới giải trí, hơn nữa cũng có chút hứng thú nên muốn đầu tư một khoản, hỏi cậu có thể nói chuyện không.

Lẽ ra việc này liên quan đến Lý Khoan và Giang Tiều, cậu vốn nên thương lượng với bọn họ rồi nói sau.

Lục Minh Đồng biết Tưởng Tòng Chu có ý khác, mặc kệ ông ta tính toán gì thì cậu cũng không muốn cho ông ta toại nguyện.

Tưởng Tòng Chu cũng không vì cậu từ chối mà nản lòng, ông ta nói cho cậu biết, ông ta sẽ ở lại Nam Thành một khoảng thời gian, cho dù như thế nào thì cũng muốn một mình gặp cậu một lần, chỉ đơn giản ăn một bữa cơm là được

Chính bởi vì cuộc điện thoại này đã khiến tâm trạng tốt đẹp của Lục Minh Đồng tan thành mây khói.

Tưởng Tòng Chu vì muốn gặp cậu không tiếc cho ông Ngô một nhược điểm, có thể thấy một chút sự quyết tâm của ông ta

Đây chính là điểm Lục Minh Đồng kiêng kỵ.

Đương nhiên, Tưởng Tòng Chu không đến mức bắt cậu phải như thế nào, nhưng nếu cậu phối hợp biểu diễn bộ cha hiền con thảo này thì cũng đủ khiến cậu không vui.

Thẩm Ngư mở cuộc họp buổi chiều xong, rảnh rỗi tìm Tiểu Vũ nói chuyện phiếm, nhắc tới chuyện có thể cô sẽ dọn ra ngoài. Cô hứa sẽ giúp cô ấy treo biển thông báo cho thuê nhà, phần tiền thuê nhà của cô cũng sẽ giao cho cho cô ấy cho đến khi cô ấy tìm được bạn cùng phòng tiếp theo mới thôi.

Nghiêm Đông Đông cách vị trí của Tiểu Vũ không xa, nghe thấy cuộc trò chuyện, quay đầu đã hỏi Thẩm Ngư trên WeChat sao chưa được bao lâu lại muốn chuyển nhà nữa.

Chuyện Thẩm Ngư đã quyết định sẽ không mơ hồ, miễn làm cho tình cảm không quang minh chính đại, vô duyên trở nên mập mờ.

Thế là cô trả lời Nghiêm Đông Đông rằng cô muốn chuyển đến ở với Lục Minh Đồng.

Nghiêm Đông Đông gửi đến một biểu tượng cảm xúc sợ hãi.

Chỉ chốc lát sau, cô ấy tìm đến một cái nhóm lập từ tám trăm năm trước, trong nhóm nhỏ chỉ có ba người, @Lục Minh Đồng trong nhóm.

"Bạn học Tiểu Lục, là đúng như tôi nghĩ sao!"

"Mời khách, mời khách, mời khách!"

Lục Minh Đồng nổi lên, cao lãnh trả lời một chữ "Ừ".

Đông Đông quả thực còn vui vẻ hơn khi CP mà cô ấy đu thành thật, lướt màn hình hỏi Thẩm Ngư, sao lại nghĩ thông suốt, chuyện từ lúc nào, sáng nay xin nghỉ nửa ngày chắc không phải yêu đương với em trai Lục đấy chứ. Không đúng, không đúng, không đúng, chị Thẩm Ngư không thay quần áo nè, đêm qua chẳng lẽ...

Thẩm Ngư: "Thợ trang điểm mấy người đều làm việc như thế này?"

Một đống câu hỏi của Nghiêm Đông Đông làm Thẩm Ngư không hiểu sao cũng cảm thấy vui sướиɠ trong lòng.

Tìm tên Cát Dao trong danh bạ rồi gọi: "Tớ có tin tốt muốn cho cậu biết."

Cát Dao trả lời trong giây lát: "Trùng hợp, tớ cũng có tin tốt muốn nói cho cậu biết."

"Cậu nói trước đi."

"Hay là cậu nói trước đi, tớ sợ cậu sẽ bị dọa."

"Vậy cùng nhau nhé? So tốc độ tay."

Thẩm Ngư: "Tớ và Lục Minh Đồng đang bên nhau."

Cát Dao: "Tớ mang thai."

Một lát sau, hai người không hẹn mà cùng gửi một tin nhắn "mẹ kiếp".

Như thế này sao có thể không hẹn một bữa cơm, trong này cũng quá có nhiều chuyện phải nói.

Cát Dao mời Thẩm Ngư đến nhà cô ấy. Sau khi xác nhận mang thai, ông xã giàu có Phan Nhạc Sơn của cô ấy đã nhanh chóng thuê một bảo mẫu mới, chuyên môn chăm sóc chế độ ăn uống của cô ấy, tay nghề quả thực rất tuyệt vời.

Thẩm Ngư hôm nay hiếm khi không cần tăng ca.

Cô đã có ý thức trong tình yêu nồng nhiệt, cũng không thể kiềm chế được mong muốn chân thật của mình, trước khi tan tầm hỏi Lục Minh Đồng đã đến phố Thanh Thủy chưa, nếu chưa đến thì có muốn ăn cơm tối cùng nhau hay không.

Lục Minh Đồng liên tục trả lời hai câu:

"Không đi."

"Có đi cũng phải nhanh chóng trở về nhận lời chiêu mộ của em."

Sau khi tan tầm, Thẩm Ngư lái xe đến nơi đã hẹn gặp.

Lục Minh Đồng vẫn mặc quần áo sáng nay, áo hoodie màu trắng tôn lên đôi môi đỏ mọng và hàm răng trắng bóc của anh, bộ dáng như một sinh viên nổi bật.

Đáng tiếc chiếc áo polo này của cô thật sự quá khó coi, không đủ tư cách diễn tiết mục "phú bà bao dưỡng".

Chạng vạng tối đầu mùa xuân, ban ngày còn chưa ấm áp đã chuyển sang hoàng hôn của Tiêu Hàn. Xa xa hai đám mây đen, chân trời vàng óng sắp rơi xuống tòa nhà cao tầng.

Lục Minh Đồng mở cửa phụ, sau khi ngồi lên còn chưa kịp thắt dây an toàn đã đòi hôn cô trước.

Thẩm Ngư dùng tay đẩy mạnh mặt cậu ra: "Trên đường có camera! ”

Lục Minh Đồng cười một tiếng, lần này không hề bị sự chưa thỏa mãn ảnh hưởng đến tâm trạng

Nơi ăn cơm không xa, hơn nữa bọn họ rất may mắn, không cần chờ đợi, vừa đến cửa hàng đã có chỗ ngồi.

Lúc Thẩm Ngư lật thực đơn, cô luôn cảm thấy mức độ vui vẻ của Lục Minh Đồng đối diện có hơi vượt quá tiêu chuẩn, còn nhiều hơn so với tối hôm qua: "Anh vui gì thế?"

Lục Minh Đồng lại nói: "Không có, là ảo giác của em thôi."

Thật ra bởi vì vốn dĩ cậu đã dự đoán rằng, mặc dù Thẩm Ngư dù đã đồng ý ở bên cậu nhưng cũng sẽ không thản nhiên thừa nhận quan hệ của hai người. Không cô trực tiếp nói cho bạn của mình, thật sự làm cho cậu cảm thấy ngoài ý muốn. Cũng suy ngẫm về bản thân, có lẽ quả thật cậu chưa hiểu đủ về Thẩm Ngư.

Ít nhất, cậu chưa từng thấy khía cạnh dũng cảm của cô.

Hơn một nửa thời gian trong bữa cơm Lục Minh Đồng đều nhìn cô.

Rõ ràng đang đánh giá lẫn nhau nhưng bởi vì cậu quá thẳng thắn, ngược lại khiến cô lộ ra phản ứng không được tự nhiên.

Thẩm Ngư thật sự không chịu nổi nữa, dùng tay che mắt mình, đồng thời che mắt của cậu, thấp giọng tha thiết nói: "Anh đừng nhìn em nữa có được hay không, nhìn đồ ăn đi kìa, anh không đói sao?"

"Đói chứ." Khuôn mặt xinh đẹp của Lục Minh Đồng thật sự biết cách chiếm lợi, Mấy lời lỗ mãng khi cậu nói ra chỉ còn lại sự chững chạc đàng hoàng: "Nhưng chẳng lẽ em không biết dù có ra sao thì những thứ này cũng không đủ no?"

Ăn cơm xong, Thẩm Ngư đưa Lục Minh Đồng trở về.

Đến cửa tiểu khu, cậu không xuống xe mà gác cánh tay lên cửa sổ rồi nhìn cô, tự mình sắp xếp hành trình tiếp theo: "Em về nhà cầm quần áo cần thay rồi tới đây."

"Để cho em ngủ đi... Cả một buổi trưa không được ngủ rồi."

Lục Minh Đồng sao cũng được, lùi lại đưa ra yêu cầu khác, muốn đòi một nụ hôn tạm biệt.

Không đợi cô đồng ý, cậu nghiêng người, một tay chống lên nóc xe, một tay ôm eo cô.

Nụ hôn kéo dài và dây dưa, lặp đi lặp lại giống như gây nghiện cho người ta.

Khoảng cách cậu hôn vừa đủ để hô hấp, đưa tay chạm vào má cô, khàn giọng hỏi: "Quyết định của em bây giờ là?"

Thẩm Ngư há mồm cắn vào ngón tay cậu.

Tức giận.

Tức giận ý chí không kiên định của cô.