Chương 39: Ôm em trong vực sâu (07)

Ngày cuối tuần, dưới sự giúp đỡ của Lục Minh Đồng và Nghiêm Đông Đông, Thẩm Ngư dọn đến nơi ở của Lục Minh Đồng.

Không có nhiều thứ, bởi vì hầu hết đồ đạc đều ở trong nhà phố Thanh Thủy.

Phòng ngủ phụ của cậu có cùng diện tích với phòng thuê chung của Thẩm Ngư với Tiểu Vũ, Lục Minh Đồng từng đề nghị đổi phòng ngủ chính cho cô, nhưng cô từ chối.

Trên thực tế, sau khi chuyển đến, cô nhận ra rằng việc chia phòng ngủ chính và phòng ngủ phụ chẳng ích lợi gì — chó con vừa ăn được thịt không được thỏa mãn, bảy ngày là hết năm ngày dính với cô rồi. Cô cũng không có ra vẻ, giây trước vừa ngủ với Lục Minh Đồng xong, giây sau liền quay về phòng mình.

Vì thế mà hai phòng phân chia dần mơ hồ. Lục Minh Đồng thường thường thấy áo ngực của Thẩm Ngư treo trên ghế mình, hoặc là duỗi tay ra sau gối đầu là có thể thấy dây cột tóc của cô.

Cậu có người “chị gái” mà mình vô cùng nhớ nhung nên đương nhiên phải chấp nhận những thiếu sót nho nhỏ của cô trong cuộc sống.

Chỉ có điều thỉnh thoảng trong lúc quét dọn mất bình tĩnh, gọi Thẩm Ngư đến cho cô xem: “Sàn nhà tắm nhà có bao nhiêu tóc em này!”

Thẩm Ngư ngữ khí hùng hồn: “Không có đứa con gái nào mà tóc dài sẽ không rụng tóc hết á, trừ phi em cắt ngắn, anh muốn em cắt ngắn hả?”

Cô biết câu trả lời nhất định là không, bởi vì Lục Minh Đồng bây giờ ở trên giường giường thích giở trò mới, gần đây thích nhất là từ phía sau, thỉnh thoảng còn nắm tóc cô, kéo đầu cô hôn cậu.

Quả nhiên Lục Minh Đồng ứ họng không còn gì để nói, quay đầu buồn bực mà đặt mua cái máy hút bụi Dyson, bù đắp cho việc không có robot quét nhà.

Thẩm Ngư cũng sẽ không ở không, cô chịu trách nhiệm bù đắp những thứ cần thiết hàng ngày ở nhà, sau đó đảm nhận nấu ăn - nghe nói tìm người bạn nhϊếp ảnh gia nào đó của Lục Minh Đồng giúp tìm đèn l*иg lần trước, chồng người này kinh doanh một nhà thuốc trung y tên là Thanh Hạnh Đường rất nổi tiếng. Cô sắp xếp thời gian rảnh rỗi đến rồi mua một bài thuốc điều hòa dạ dày.

Lục Minh Đồng cảm thấy không cần thiết lắm, nói bất cứ chuyện gì phải kiên trì mới có hiệu quả, chứ đánh cá ba ngày phơi lưới hai ngày thì có tác dụng gì?

Thẩm Ngư nói “Thích ăn thì ăn” chặn lời của cậu.

Thực tế đã chứng minh những người không có tài năng nấu nướng vẫn có thể thành công nếu luyện tập thật nhiều.

Ít nhất hiện giờ Thẩm Ngư không tăng ca, nói buổi tối muốn tự mình xuống bếp, Lục Minh Đồng sẽ nguyện ý chạy từ chỗ bọn Lý Khoan về cùng cô ăn cơm. Tay nghề nấu nướng của cô dần cải thiện nhưng cũng chỉ có thể làm vài bữa cơm nhà đơn giản, Lục Minh Đồng lại tham lam không khí hai người ngồi đối diện ăn, một rau một quả một pháo hoa.

Thẩm Ngư có thể tùy ý ăn bữa trưa và bữa tối từ cửa hàng tiện lợi, nhưng bữa sáng thì không bao giờ qua loa.

Vì lý do này mà cô tình nguyện dậy sớm hơn mười lăm phút và đi xuống cửa hàng ăn sáng dưới lầu để mua bánh bao, bánh bao hấp, cháo sữa đậu nành, v.v.

Lần này dạ dạy Lục Minh Đồng quả nhiên tốt hơn rất nhiều, có đôi khi thức khuya viết số hiệu, lúc uống cà phê đá sẽ không còn dễ đau bụng.

Thẩm Ngư tự hào về hiệu quả của chế độ ăn uống lành mạnh do chính cô nấu, nhưng Lục Minh Đồng lại cảm thấy rằng việc thường xuyên ăn sáng với cô là đáng khen hơn.

Một số xích mích lặt vặt trong thời gian chung sống, hai người thường cãi vã nhau rồi cũng cho qua.

Chủ yếu là bởi vì bọn họ quen biết đã lâu, quen biết nhiều năm như vậy, tính tình tốt xấu đều rõ trong lòng bàn tay, ở chung không có trở ngại.

Bữa ăn với Cát Dao diễn ra không lâu sau khi Thẩm Ngư chuyển đi.

Lục Minh Đồng cảm thấy tay không đến đó là không thích hợp, nhưng Thẩm Ngư lại nói với cậu: “Cô ấy yêu cầu không được tặng quà, hình như là bởi vì đứa trẻ chưa đầy ba tháng tuổi, sợ quá khoa trương .. Vốn dĩ cô ấy không có tuyên bố với mọi người mà chỉ nói với một vài người bạn tốt, nên bữa ăn này cũng không tính trên đầu cô ấy, là để ăn mình hai ta tu thành chính quả thôi.”

Lục Minh Đồng nói “Thật là rắc rối”, nhưng vẻ mặt trông có vẻ giác ngộ lắm.

Thời tiết đang ấm dần lên.

Lục Minh Đồng mặc một chiếc áo sơ mi trắng với một chiếc áo gió màu cà phê, chất vải gọn gàng khiến cậu trông ngay thẳng và đẹp trai. Lười biếng đặt tay làm cho Thẩm Ngư ngồi ở ghế phụ nhịn không được nhìn vài cái.

Với bữa ăn này, Cát Dao cũng gọi Nghiêm Đông Đông đi, để cảm ơn Nghiêm Đông Đông đã tổ chức sinh nhật cho Thẩm Ngư năm ngoái.

Từ lúc mang thai Cát Dao đã không còn sống trong căn biệt thự kia nữa mà chuyển sang sống ở căn hộ lớn của Phan Nhạc Sơn.

Môi trường xung quanh tốt, có thể nhìn thấy quang cảnh hồ nước từ cửa sổ kính suốt.

Hiếm khi Cát Dao không trang điểm, ở nhà cô ấy cũng ăn mặc giản dị, khoác ngoài áo khoác một chiếc áo đan len màu be, trông cô ấy như một người vợ hiền, người mẹ đảm đang.

Công ty của Phan Nhạc Sơn tạm thời có việc phải làm nên phải đến đó, sau khi Thẩm Ngư và những người khác đến, anh vội vàng chào hỏi rồi rời đi.

Ngay cả khi người sắp làm cha phải làm thêm giờ, đó vẫn là động lực.

Món ăn chính của vào buổi trưa là cá, thịt luộc có nhiều chất đạm, Cát Dao lúc chưa nôn nghén vẫn có thể ăn thức ăn mặn.

Việc trong bếp không cần bọn họ phải nhọc lòng nên Cát Dao dẫn họ ra ban công uống trà.

Sàn ngoài trời bằng gỗ, ghế sofa ngoài trời phơi nắng, hai ba loại cái cây, mọi người bắt đầu cảm thấy buồn ngủ sau một lúc ngồi xuống.

Trong khi Cát Dao đang rót trà cho mọi người, Lục Minh Đồng có điện thoại, là Lý Khoan.

Hẳn là chuyện gì đó quan trọng nên Lục Minh Đồng cầm điện thoại ra phòng khách gọi.

Sau khi nói ngắn gọn, trở lại ban công lại nghe thấy Cát Dao hỏi Thẩm Ngư: “Theo đuổi nhiều năm vậy không bỏ, vì sao lại đồng ý em ấy vậy?”

Thẩm Ngư: “Tớ sợ anh ấy điên luôn ấy chớ, lăn lộn nhiều quá cũng giảm thọ.”

Lục Minh Đồng nhướng mày, cậu muốn biện minh cho bản thân lắm nhưng nghĩ lại bỏ. Nghe lời này thì coi như thành lời khen cũng không phải không thể.

Khi Lục Minh Đồng trở lại vị trí của mình, Thẩm Ngư bắt đầu "thanh toán", một hai kẻ phản bội toàn lừa người nhà.

Nghiêm Đông Đông siêu oan ức: “Chị Thẩm Ngư, chị không nên qua cầu rút ván với bà mối thế chứ?”

Cát Dao: “Đúng vậy.”

“Huống chi, tụi em chỉ nói cho vui vẻ thôi, chính chị ý chí không kiên định còn muốn trách bọn em hả?”

Cát Dao: “Chính xác, chính xác.”

Nhìn thấy Thẩm Ngư liếc mắt một cái, Cát Dao cười nói: “Cậu lần lượt gặp phải mấy tên hoa đào thối mà còn chưa giác ngộ hả? Nhất định là giữa hai người các cậu có sợi tơ hồng đã sớm kết thành. Làm gì có chỗ cho những người khác trà trộn vào.”

“Tại sao Cát tiểu thư mang thai rồi mà còn phong kiến

mê tín vậy?” Thẩm Ngư trăm lần không đồng ý: “Chúng tớ cuối cùng ở bên nhau tuyệt đối không phải bởi vì sợi tơ hồng nào, mà là bởi vì chúng tớ cố gắng.”

Lục Minh Đồng ở bên chỉ cười không nói, vào một ngày xuân yên tĩnh, cậu khom lưng rót trà cho các chị em, không dính chút son phấn hồng trần nào, tư thế ngoan ngoãn sạch sẽ.

Nghiêm Đông Đông là người độc thân duy nhất ở đây chịu không nổi, gào mồm lên bảo đáng lẽ không nên tới.

Vì là tiệc ở nhà nên mọi người cũng thoải mái.

Hai con cá mú hấp chỉ với vài lần gấp chỉ còn lại bộ xương.

Sau khi ăn uống no nê, Thẩm Ngư muốn ở chỗ này chợp mắt một chút, nhưng Lục Minh Đồng lại không thể nghỉ ngơi, đành phải đi phố Thanh Thủy, bởi vì cậu sinh ra là để sửa bug.

Không có đàn ông ở đây, chủ đề của các cô gái dần trở nên bạo dạn, đặc biệt có Cát Dao dẫn đầu.

Gần đây, cô ấy bị mê một bộ phim truyền hình Nhật Bản về tình anh em, nói là nếu không phải do đã cùng với Phan Nhạc Sơn thì cô ấy thực sự muốn thử hương vị của trai trẻ. Còn nói một lời cao kiến vì Thẩm Ngư mà nói “ Bốn tuổi là chênh lệch vừa phải, lớn tuổi thì quá lớn, còn trẻ quá thì quá non….Nhóc Lục cực phẩm như vậy thảo nào làm cậu dễ chịu tới mức xuân sắc như kia.”

Thẩm Ngư cầm gối lên đánh cô ấy, lại nặng nề cầm lên rồi nhẹ nhàng đặt xuống.

Cát Dao cầm lấy gối ôm vào trong lòng, sau đó hỏi Thẩm Ngư: “Nếu như cậu có tình chị em thì bố mẹ cậu có bỏ qua không?”

Cát Dao không biết mối quan hệ giữa bố mẹ Lục và Thẩm, Thẩm Ngư cũng không nói chi tiết với cô, dù sao cũng là việc xấu trong nhà, chỉ là nói về việc ly hôn do bố cô nɠɵạı ŧìиɧ.

Cho nên cô ấy không biết tuổi tác không phải là vấn đề lớn nhất giữa Thẩm Ngư và Lục Minh Đồng.

Không phải Thẩm Ngư không biết lần này cuối cùng có qua hay không qua, nhưng cô không muốn vội vàng đi tìm phiền phức, ít nhất phải để cô cùng Lục Minh Đồng sống cuộc sống bình lặng một thời gian đã.

Cho nên cô chỉ nói lấp lửng, một thời gian nữa sẽ nói với bố mẹ, đợi đến khi mối quan hệ ổn định hơn.

Nghiêm Đông Đông nghĩ xa hơn, cô ta nói đến lúc Thẩm Ngư kết hôn, nhất định sẽ tự mình trang điểm thật xinh đẹp tiễn cô xuất giá.

Thẩm Ngư cười nói: “Được.”

Nhưng mặt trời đang quá thịnh bỗng mất đi ánh sáng. Giống như căn bệnh chữa mãi không dứt, rằng khi niềm vui đi đến hồi kết sẽ luôn có một loại buồn bã, sợ rằng niềm vui không kéo dài được bao lâu.

Thẩm Ngư ở lại chỗ của Cát Dao để ăn tối rồi rời đi.

Sau khi cho Nghiêm Đông Đông quá giang rở về, cô lái xe đến phố Thanh Thủy để đón Lục Minh Đồng.

Đây cũng là lần đầu tiên Thẩm Ngư gặp Lý Khoan sau khi thành đôi với Lục Minh Đồng.

Quả nhiên lần đầu gặp mặt, bọn họ hiểu ý cười, cũng không hỏi nhiều, để Thẩm Ngư tìm một chỗ ngồi xuống, sau khi bọn họ sửa xong lỗi sẽ để Lục Minh Đồng đi.

Thẩm Ngư nói không muốn ngồi nữa, trở về nhà xem một chút.

Lâu rồi không về, nhà đầy bụi.

Thẩm Ngư thấy dù sao cũng không có việc gì liền mở cửa sổ thông khí, cầm chổi lau nhà, quét dọn một chút.

Nhân tiện, sau khi dọn dẹp tủ quần áo, những bộ quần áo xuân vẫn có thể mặc được cũng có thể được lấy đi.

Thời gian cứ thế mà trôi qua.

Lục Minh Đồng đã làm xong việc ở đó nên cậu đến gõ cửa, gọi cô cùng về.

Đi theo Thẩm Ngư mở cửa tiến vào phòng ngủ, phát hiện ga trải giường cùng chăn bông đều đã bị lấy ra, trên giường chỉ có một tấm đệm, quần áo chất đống rất nhiều.

“Đem hết đống đó đi?”

“Không…” Thẩm Ngư thở dài: “Em vốn định đem quần áo không dùng tới ném đi, nhưng lục một hồi lại thành như này đây.”

Lục Minh Đồng nhìn thấy chiếc váy màu xanh đậm trong đống quần áo.

Nhặt nó ra và hỏi cô: “Cái này cũng bỏ sao.”

“Nếu là muốn, nhưng cảm thấy mình béo lên rồi, không mặc được nữa.”

“Không mập.” Lục Minh Đồng còn khẳng định hơn so với cô.

Thẩm Ngư có chút không tin, nói muốn thử xem. Cô không ngại thay quần áo trước mặt Lục Minh Đồng, vì vậy cô cởϊ áσ sơ mi và quần jean ném lên mép giường.

Mặc chiếc váy vào, nó hơi chật hơn hai chỗ.

Lục Minh Đồng chống khuỷu tay lên đầu gối, trước mắt cậu là một chiếc gương soi toàn thân được gắn trong tủ quần áo bằng gỗ đỏ, đã quá cũ nên chiếc gương đã bị phủ một lớp mờ nên nhìn không rõ.

Trong gương, Thẩm Ngư nghiêng người, cúi đầu đóng khóa kéo bên nách tay.

May là vẫn mặc được, nhưng không được rõ ràng như năm ngoái.

Cô giật váy xoay người một vòng, than phiền dạo này bản thân quá phóng túng rồi.

Cô không nghe thấy Lục Minh Đồng trả lời, nhưng khi quay đầu lại, liền thấy cậu đang nhìn thẳng vào mình, dưới ánh đèn vàng nhạt, trong mắt cậu lộ ra một du͙© vọиɠ rất rõ ràng.

Thẩm Ngư ngày đó uống say, cho nên ký ức này chỉ là của cậu.

Ngay trên chiếc giường sau cậu.

Bị cô mê hoặc mà hôn trộm một cái, kiềm chế bản thân không bước quá xa, ranh giới giữa váy xanh và nước da trắng lạnh không ngừng thay đổi theo động tác của cô.

Hôm nay, cô chụp ảnh tự sướиɠ trong gương một cách bất cẩn, dễ dàng câu đi xúc cảm đơn phương của Lục Minh Đồng.

Cậu từ chiều đến tối đã sửa số hiệu mười mấy tiếng đồng hồ, nhiệt huyết cũng cạn sạch, cậu chỉ muốn nhanh lên ôm một chút hoạt bát sôi nổi, tốt nhất, tốt nhất, là của Thẩm Ngư.

Cậu đưa tay ra, nắm lấy cánh tay cô và kéo cô về phía mình.

Vùi đầu vào bụng dưới của cô, ngẩng đầu lên một cái, đưa tay vuốt ve gáy cô, khiến cô cúi đầu xuống, cậu muốn hôn cô.

Thẩm Ngư có chút bối rối, ở chung một thời gian, cô có thể cảm giác được hành động của cậu có phải là ám chỉ hay không, liền đẩy cậu ra: “... Anh đừng ở đây.”

Tấm nệm trần không biết nên xử lý thế nào, cô đã đổ mồ hôi khi lau nó.

Lục Minh Đồng vẫn còn lý trí, ngấu nghiến hôn cô một lúc rồi buông ra.

Nhưng cậu không định bỏ qua, khi đi cậu đã mang theo chiếc váy này trong đám quần áo mùa xuân của cô.

Về đến nhà, sau khi tắm xong, cậu bắt cô mặc vào.

Thẩm Ngư đã mua nó tại sân bay ở thủ đô vào thời điểm đó, nó có giá vài nghìn đô la.

Lục Minh Đồng đã hủy hoại tơ lụa và sa tanh quý giá trong một đêm.

Khi dọn dẹp đống lộn xộn, cô nhặt quần áo và mắng cậu: “Quần áo này cần được giặt khô! Nó như thế này…” Những thứ bị dính trên đó khiến cô ấy cảm thấy xấu hổ khi mang chúng đi giặt.

Lục Minh Đồng suy nghĩ mà châm một điếu thuốc và nhìn cô, mặt mày hài lòng mà thoải mái.

“Đền em cái mới.”

Cậu sẽ không thừa nhận Tề Cảnh Ninh đã được ngắm Thẩm Ngư mặc chiếc váy này, có lẽ còn lâu hơn cậu.

Đó là lý do tại sao mà cậu muốn hủy hoại nó bằng tất cả các loại ác ý——

Anh ta thấy em mặc, vậy đã thấy em cởi ra chưa?