Chương 1

Chương 1

Ngày mưa âm trầm, trong miếu cửa điện mở rộng, trong điện hương khói bay bổng nhàn nhạt.

Lòng bàn tay của thiếu nữ chắp lại cây hương, quỳ gối thành kính trước tượng Phật. Lông mày nhíu lại, đuôi mắt như thấm nước long lanh, sắc mặt của nàng vừa khẩn trương vừa nghiêm túc, đối với tượng phật thành khẩn nhỏ giọng thì thầm nói: “Ta cũng là bất đắc dĩ, ta đối với ma ốm Hiến Vương kia không có cảm tình gì, ta cũng không thể hủy được việc hôn nhân này, đành phải tìm tới hạ sách, gϊếŧ hắn không phải ta ý nguyện, như vậy bồ tát chắc chắn hiểu được ta đáng thương.”

Nguyễn Minh Xu nói xong câu đó, thành kính cắm hương. Tay nàng run rẩy cầm ống thẻ, một tiếng “Bang”...

Que gỗ rơi xuống, nàng cầm lên, lông mi run rẩy như cánh bướm rũ xuống, nhìn kỹ quẻ trên thẻ sâm. Nàng không hiểu ý, ngón cái mảnh khảnh nắm chặt quẻ sâm, vội vàng tìm một tiểu tăng trong điện: “Phiền tiểu sư phụ giúp ta giải đoán sâm.”

Tiểu tăng nhân bình tĩnh xem: “đây là hạ hạ thiêm, là quẻ đại hung.”

Nguyễn Minh Xu mở to đôi mắt vô tội trong suốt, hơi hơi nhấc lên đuôi mắt đều có thể hồn nhiên tạo thành kiều mị, nàng làm ra biểu tình mờ mịt không biết làm sao lại càng nhu nhược động lòng người.

“Có lẽ là phật tổ không nghe rõ trong lòng ta mong muốn, ta đi xin lại một cái.”

Nguyễn Minh Xu một lần nữa xóc ống thẻ, một lát sau nhặt lên quẻ sâm rơi xuống. Sau khi tiểu tăng xem qua, nói: “Thí chủ, như cũ là hạ thiêm. Xin khuyên thí chủ chớ nên làm điều ác, tránh cho đến cuối cùng uổng phí công sức ngược lại làm hại chính mình.”

Nguyễn Minh Xu trầm mặc, đem quẻ sâm thả vào trong ổng thẻ, bám lấy không tha...

Hung.

Đại hung.

Hạ thiêm.

Hạ hạ thiêm.

Mãi đến khi ống thẻ chỉ còn sót lại một quẻ sâm cuối cùng, Nguyễn Minh Xu nắm chặt lấy quẻ cát thiêm này, thở hắt ra, khuôn mặt mềm mại dần dần giãn ra. Dung mạo của nàng sinh đến vũ mị, làn da trắng như tuyết sứ, môi anh đào mọng nước. Từ bé nuông chiều khiến cho mặt mày đều là bị phú quý dưỡng thành khí chất ngây thơ.

Nguyễn Minh Xu cảm thấy mỹ mãn, gọi thị nữ, ở bên tai nàng nói nhỏ: “Đã tìm được người chưa?”

Thị nữ Xuân Chi gật gật đầu: “Đã tìm được rồi.”

Nguyễn Minh Xu ừ một tiếng: “Ngày mai... không, đêm nay giao cho hắn hai rương vàng, yêu cầu hắn phải đem Hiến vương gϊếŧ chết.”

“Cô nương, làm như thế có vẻ không tốt lắm đâu?”

Nguyễn Minh Xu trừng mắt liếc Xuân Chi một cái, đôi mắt nàng sinh ra cũng đẹp, sẽ khiến người ta không cảm thấy hung ác, không có lực công kích gì. Ánh mặt trời lóa mắt xuyên qua con ngươi đen nhánh, thiếu nữ mở miệng: “Sao lại không tốt? Hắn chết ta sẽ không cần gả cho hắn nữa.”

Nửa tháng trước, Nguyễn Minh Xu tỉnh dậy từ trong hôn mê, biết được trong sạch của mình bị bôi nhọ, không thể không cùng Hiến vương định ra hôn ước, suýt chút nữa khóc ở trong l*иg ngực mẫu thân.

Nàng là Cao Dương hầu phủ đích tiểu thư, từ nhỏ chính là cẩm y ngọc thực, là thiên kim được mẫu thân sủng ái trong lòng bàn tay mà lớn lên. Sao có thể gả cho một tên tàn tật què chân? Nàng vị hôn phu tương lai nhất định phải là nhân trung long phượng, phải có quyền có thế, là cái kiêu hùng, mà không phải là tay chói gà không chặt ma ốm. Mọi người đều biết, Hiến vương vô năng không đức không tài, hắn là phế vật đến sách đều đọc không tố, thân phận mẹ đẻ ti tiện, không được sủng ái, Hoàng Thượng cũng coi thường đứa con trai này. Hắn trăm triệu lần không xứng với tôn quý thiên kim như nàng.

Nhưng mà hôn sự này không thể hủy bỏ được.

Nguyễn Minh Xu ở trước mặt mẫu thân đã thử khóc nháo làm loạn, tay cầm lụa trắng lấy cái chết áp bức. Thế nhưng mẫu thân luôn luôn yêu thương nàng lại không dao động, chỉ nói ván đã đóng thuyền, cọc hôn sự này không kết cũng phải kết.

Nguyễn Minh Xu bị mẫu thân sủng đến mức kiều quý, tính tình kiêu căng ngang ngược, xử sự ương ngạnh. Một khi đã như thế, nàng đành phải phái người đi gϊếŧ vị hôn phu. Có điều Nguyễn Minh Xu nhát như chuột, còn chưa làm gϊếŧ người cướp của bao giờ, nàng mới đem vàng tìm được sát thủ, mấy ngày sau đều mơ thấy ác mộng.

Nàng sợ hãi muốn chết, đành phải tới trong miếu xin cái an tâm. Đã được thượng thiêm, có nghĩa là phật tổ cũng sẽ không trách tội nàng.

Trong lòng nàng được trấn an, cảm thấy việc tìm người gϊếŧ vị hôn phu này cũng trở nên yên tâm thoải mái.

“Nếu muốn ta gả cho hắn, không bằng bảo ta đi chết, ta sẽ không khiến Nguyễn Thanh La chê cười đâu.”

Nguyễn Thanh La là thứ muội của nàng, chính là phụ thân hậu viện không được sủng ái nhất di nương sinh ra, ở hầu phủ không có ai nhìn đến. Từ năm mười tuổi sốt cao một trận, thứ muội này của nàng tựa như thay đổi con thành con người khác.

Tuổi còn nhỏ, bụng đầy kinh thư, đàm cổ luận kinh, khí độ không hề tầm thường. Lại có tính tình tinh quái, sẽ làm ra chút sự tình kinh ngạc dỗ người vui vẻ.

Phụ thân ăn uống không tốt, thứ muội kêu phòng bếp nhỏ làm ra một nồi bọn họ cũng chưa từng thấy qua, vào đông nổi lửa nấu nồi thả đồi ăn, hương vị cực ngon, ăn lên cũng sảng khoái. (chắc là nồi lẩu)

Thế gia tiểu thư tổ chức thơ hội, nàng làm thơ cũng khiến cho nhiều giai nhân tài tử kinh diễm.

Mấy năm nay, Nguyễn Thanh La còn có danh hiệu kinh thành đệ nhất tài nữ, người đến cầu hôn nàng dường như sắp đạp vỡ ngạch cửa của hầu ngủ , tân khoa Thám Hoa Lục Diễn có chút ngạo khí đều nhìn nàng với con mắt khác.

Lục Diễn vốn là Nguyễn Minh Xu thanh mai trúc mã, từ nhỏ cùng nhau lớn lên.

Nhưng hắn dường như chỉ ưu ái Nguyễn Thanh La, ngày thường còn đem theo Nguyễn Thanh La nữ giả nam trang đi ra ngoài dạo phố cưỡi ngựa, các loại sủng nịnh.

Lục Diễn nói nàng là một cái uổng có mỹ bạo bao cỏ, lại tán dương Nguyễn Thanh La rất nhiều.

Nguyễn Minh Xu trong lòng khó tránh khỏi sinh oán, thứ muội này của nàng cái gì cũng đều cùng nàng tranh đoạt.

Phụ thân bất công, huynh trưởng yêu thương, còn có thanh mai trúc mã của nàng, một đám đều bất công thứ muội.

Cho nên khi Nguyễn Minh Xu biết được người nhà Lục gia tính toán đến hầu phủ cầu hôn Nguyễn Thanh La, rốt cuộc ngồi không được muốn phá hỏng việc hôn nhân này.

Nguyễn Minh Xu nghe được tiếng gió, Nguyễn Thanh La nhân dịp hầu phủ tổ chức yến hội lén trộm gặp gỡ ngoại nam. Nàng hùng hổ dẫn người đi bắt gian, không nghĩ đến chính mình lại bị che lại đôi mắt ném vào trong phòng, cửa phòng từ bên ngoài trói chặt, thả mê hương khiến nàng ý thức không rõ ràng.

Không biết sao lại xui xẻo như vậy, bộ dáng quần áo bất chỉnh của nàng lại bị Hiến vương tới cửa bái phỏng nhìn thấy. Lúc mơ màng hồ đồ tỉnh lại, cửa phòng bị người đá văng ra.

Nguyễn Minh Xu lúc ấy bị thuốc mê khiến cho đầu hồ đồ, hôn mê choáng váng nằm ở trong chăn, bệnh suyễn phát tác, sắc mặt tái nhợt ngã vào trong lòng Hiến vương.

Về sau mẫu thân cùng nàng nói, Hiến Vương kia thế nhưng không biết xấu hổ, trước mặt mọi người cởi bỏ vạt áo của nàng, bàn tay đặt ở trước ngực nàng, còn... Mặt dày vô sỉ cạy ra nàng cánh môi, hôn nàng!

Hắn còn mỹ danh nói cho nàng hô hấp không khí để cứu nàng.

Hiến Vương đến một người hôn mê đều không buông tha, có thể thấy được hắn có bao nhiêu háo sắc!

Nguyễn Minh Xu tuy rằng không nhìn rõ ràng được bộ dạng Hiến Vương, nhưng trước kia cũng từng nghe qua lời đồn, vị Hiến Vương này không được sủng ái vương gia có bộ dạng xấu xí, tính tình cổ quái.

Bởi vì chân bị tàn tật, cho nên tính tình cực kì thô bạo.

Nguyễn Minh Xu mới không cần gả cho một tên xấu xí thanh danh hỗn độn, vẫn là một cái lão nam nhân biếи ŧɦái tàn tật.

Nàng nhận định đây là thứ muội tâm cơ sâu nặng cùng Hiến Vương cấu kết hạ độc kế, tương kế tựu kế hại nàng.

Nhưng nàng bị Hiến Vương chiếm tiện nghi, còn khiến cho nhiều người đều nhìn thấy rõ ràng, không gả cho hắn phải cạo tóc đi đạo quan làm ni cô.

Nguyễn Minh Xu mới không muốn làm ni cô, quãng đời còn lại sau này chỉ phải cùng thanh đăng cổ phật làm bạn.

Xuân Chi cảm thấy cô nương nói có đạo lý. Hiến Vương này thật sự không xứng với cô nương. Nhà nàng cô nương thân phận tôn quý, là đích trưởng nữ của Hầu phủ, dung nhan mỹ mạo vô song, nhìn thấy mà thương, chính là trong kinh thành đệ nhất mỹ nhân.

Xuân Chi nghĩ như vậy liền không nhin được nhìn cô nương nhiều chút.

Ánh dương ấm áp, thong thả chảy xuôi chiếu ánh nắng xuống nàng trắng tư tuyết làn da, dáng người mảnh khảnh lại lồi lõm, eo nhỏ ngực lớn. Nàng lười biếng đứng dưới tàng cây, mặt mày hồn nhiên lại kiều quý.

Tròng mắt thấm hơi nước một mảnh thuần tịnh thiên chân, thực sự là thiên kiều bá mị.

Nguyễn Minh Xu không thích phơi nắng, da thịt non mịn, không chịu nổi tra tấn.

Xuân Chi bung dù che nắng cho nàng, đỡ Nguyễn Minh Xu lên xe ngựa của hầu phủ. Xe ngựa dừng ở trước cửa chùa Hộ Quốc, Nguyễn Minh Xu ngồi xe ngựa trở về phủ.

Nàng hơi mệt mỏi, trở về phong thì ngủ một giấc.

Trong mơ đều là hình ảnh nàng gả chồng, Hiến Vương tàn tật biếи ŧɦái kia nhéo cằm nàng, nhất định phải hôn nàng.

Nguyễn Minh Xu bị ác mộng này dọa sợ đến mức bừng tỉnh, cái trán thấm ròng ròng mồ hôi lạnh, sắc mặt trắng bệch, môi cũng dường như trở nên nhợt nhạt.

Đáy mắt nàng ướt dầm dề, bất lực đáng thương ngồi yên trên giường, bộ dạng gầy yếu ủy khuất chọc người ta thương tiếc.

Nguyễn Minh Xu gấp gáp không chờ nổi đem Xuân Chi kêu vào nhà, âm thanh run run lại vội vàng: “Ngươi nhanh chóng đem cái tên sát thủ cùng đường bí lối kia tìm đến, ta tự mình nói với hắn.”

Xuân Chi kinh ngạc, lẽ ra làm loại này việc gϊếŧ người cô nương tốt nhất không cần ra mặt, miễn cho ngày sau sự việc bại lộ, liên lụy chính mình.

Nguyễn Minh Xu nhíu mi: “Sẽ không bị người khác phát hiện, ta cũng không phải vụng về như lợn!”

Xuân Chi gật đầu: “Vâng.”

Vì thế chạng vạng, Nguyễn Minh Xu ở cửa sau hầu phủ cùng với nàng tốn giá cao tìm được sát thủ gặp mặt.

Nàng đã thực không kiên nhẫn, nâng cằm, cho Xuân Chi ánh mắt sai sử.

Xuân Chi liền ôm ra một rương vàng nhỏ. Nguyễn Minh Xu nói: “Đây là tiền đặt cọc, ngươi nhanh chóng gϊếŧ hắn, còn lại vàng tất cả sẽ là của ngươi.”

Đây chính là toàn bộ gia sản của nàng, từ nhỏ đến lớn tiền riêng tổng cộng đều ở chỗ này.

Nam nhân mang theo mặt nạ sau khi nhìn thấy vàng ánh mắt sáng lên, hắn vỗ bộ ngực, cười nói: “Cô nương yên tâm, U Châu địa thế hiểm yếu, đến lúc đó ta đem cái tên ma ốm kia đẩy vào vách núi, hắn mảnh xương cũng không còn, vĩnh viên đều không về đến kinh thành.”

Nguyễn Minh Xu không chút để ý ừ một tiếng, nàng lại nhíu mi nói: “Không được.”

Nàng đầy mặt không kiên nhẫn: “Ngươi trước tiên dùng kiếm đâm hắn thành cái sàng, lại đem thi thể hắn ném xuống vách núi, nếu không hắn rớt xuống vực sâu, vạn nhất không chết làm sao bây giờ?”

Sát thủ: “...”

Nguyễn Minh Xu thấy mặt hắn lộ vẻ chần chờ, cho rằng hắn nhát gan sợ phiền phức, tham sống sợ chết!

Đồ vô dụng này, làm thế nào lại giống nàng, gϊếŧ một người thôi cũng sợ hãi?!

Nguyễn Minh Xu hòa hoãn sắc mặt, nghiêm túc an ủi hắn: “Ngươi yên tâm đi, ta đi chùa miếu xin một quẻ, phật tổ cũng đáp ứng ngươi gϊếŧ hắn.”

Sát thủ: “?”

Nguyễn Minh Xu đem vàng nhét vào trong lòng ngực hắn, mặt mày minh diễm hơi có chút dáng điệu ngây thơ, nàng cường điệu một lần nữa: “Nhớ kỹ, nhất định phải đem hắn gϊếŧ chết! Chọc mười tám nhát kiếm, biết không?”

Sát thủ tâm tình phức tạp ôm vàng, gật đầu: “Tất nhiên sẽ không làm cô nương thất vọng."

“Đi nhanh lên. Ta chờ tin tốt của ngươi.”

Nguyễn Minh Xu làm xong chuyện này, cục đá trong lòng buông xuống hơn nửa. Chờ Hiến Vương chết, nàng có thể khôi phục tự do. Sẽ không bị thứ muội đáng ghét âm thầm nhạo báng nàng gả cho cái phế vật. Nói đến nam nhân này cũng không biết xấu hổ, rõ ràng lớn hơn nàng tận bảy tám tuổi, thế nhưng cũng không biết xấu hổ cưới nàng.

Nguyễn Minh Xu tâm tình rất tốt, cơm trưa ăn nhiều hơn nửa chén. Nàng vừa ăn no, liền có gã sai vặt tới thông báo.

“Hiến Vương điện hạ từ U Châu sai người mang theo lễ vật đưa cho đại tiểu thư.”

Nguyễn Minh Xu nghe xong nhịn không được nhăn mày, không tình nguyện đem đồ vật giữ lại. Lười biếng mở ra hộp gấm gỗ đàn, bên trong có một đôi lắc chân thủ công tinh xảo.

Tơ hồng gắn lục lạc nhỏ vang ling đing.

Gương mặt trắng nõn của thiếu nữ trở nên xấu hổ và giận dữ. Tay nàng run rẩy ném hộp gấm ra thật xa, nghiến răng nghiến lợi, vừa giận vừa sợ nói: “Tốt lắm, còn không qua cửa hắn liền dám cho ta ra oai phủ đầu!”