Chương 2

Chương 2

Nguyễn Minh Xu là quý nữ con vợ cả Cao Dương hầu phủ. Ông ngoại nàng cũng là trâm anh thế gia, có uy danh hiển hách.

Nàng là đích thực thiên kim đại tiểu thư kiều khí, chi phí ăn mặc của nàng quý tộc thế gia bình thường đều không bằng, tỉ mỉ dưỡng kiều, tính cách cũng xác thực kiều khí, lá gan cũng nhỏ, không chịu nổi hù dọa.

Nguyễn Minh Xu tức giận đến mức hốc mắt đỏ bừng, rúc ở trên ghế dài sợ đến cả người đều đang run.

Cái này lắc chân bằng vàng làm gì phải lễ vật, rõ ràng chính là đe dọa. Nếu nàng gả đi vương phủ không nghe lời hắn, có phải hắn sẽ dùng xích sắt khóa nàng lại hay không?

Tiểu cô nương dáng người nhỏ yếu, trên người nàng là bộ váy lụa mềm tuyết trắng, vạt áo rộng thùng thình, cổ tay trắng muốt mang một chiếc vòng tay bích ngọc trong suốt, nàng nâng lên đầu ngón tay, run run nói với Xuân Chi: “Mau đem cái hộp này ném.”

Ánh mặt trời nhân cơ hội chui qua song của sổ thấm vào trong nhà, càng phơi càng khiến cho thiếu nữ làn da tuyết sứ, tròng mắt đen nhánh chứa ướŧ áŧ mông lung, tựa như mỹ nhân bằng sứ dễ vỡ yếu ớt.

Nguyễn Minh Xu đó là mắt chứa lệ, bộ dáng tức giận cũng làm cho người ta yêu thích.

Có thể là cảm thấy ném xa còn chưa đủ, nàng từ ghế dài đi xuống thật cẩn thận, làn da bị ánh mặt trời phơi qua nổi lên một chút hồng nhạt, hung hăng nói: “Đốt rồi ném!”

Xuân Chi cảm thấy cô nương nhà mình như vậy một chút đều không hung ác, nàng coi cái hộp gấm này giống như hồng thủy mãnh thú mà trốn đến rất xa, trông như một con động vật nhỏ vô cùng đáng thương.

Xuân Chi ôm hộp, có chút khó xử: “Nếu như Hiến Vương biết được...”

Đáy mắt Nguyễn Minh Xu bị nước mắt làm cho ướŧ áŧ, nàng nâng lên đuôi mắt, nắm chặt khăn tay, tự cho chính mình thêm can đảm: “Hắn làm sao mà biết được? Người không ở kinh thành, chẳng lẽ hắn có mấy đôi mắt sao, còn có thể để lại một đôi nhìn ta chằm chằm?”

Xuân Chi thầm nghĩ cô nương vẫn là thật đơn thuần, có điều nàng vốn dĩ tuổi còn nhỏ, tính tình cũng giống trẻ con, không có tâm nhãn gì.

Nếu như Hiến Vương xếp nhãn tuyến ở Hầu phủ, nhất cử nhất động của các nàng chỉ sợ đã sớm truyền tới U Châu. Cũng may Cao Dương hầu phủ cũng không phải cái gì thượng vàng hạ cám gia tộc, Hiến Vương vừa không được sủng ái lại là cái bao cỏ, có lẽ không không có thông thiên mánh khóe bản lĩnh.

“Nhưng mà cái này làm từ vàng, đốt cũng không đốt được.”

“Vậy ngươi ném đi.”

“Vâng.”

Trời đông tuyết dần dần xuất hiện mặt trời, tuyết đã dần tan, nhiệt độ không khí dần ấm lại.

Thân thể Nguyễn Minh Xu ốm yếu, khắp nhà ở đều thả chậu than sưởi ấm, nàng trong bàn tay bình nước nóng cũng là nửa canh giờ đổi một lần.

Hôm nay vừa vặn mười lăm, đi viện của tổ mẫu thỉnh an.

Bên ngoài vẫn là lạnh, gió vẫn còn lớn, táp vào trên da lạnh thấu đến tận xương cốt.

Muốn đi gặp tổ mẫu, phải ăn mặc trông vui mừng một chút.

Nguyễn Minh Xu đổi sang bộ váy mã diện gấm vóc màu đỏ, lại mặc thêm áo bông kẹp nhung, vừa ấm áp vừa đẹp. Làn da nàng đẹp, không cần trang điểm cũng chính là mỹ nhân.

Nguyễn Minh Xu là yêu thích xinh đẹp, ngoan ngoãn ngồi trước gương đồng để Xuân Chi chải đầu cho nàng, tiểu cô nương trong gương minh diễm động lòng người.

Nàng đỏ mặt hỏi Xuân Chi: “Lục Diễn hôm nay có ở trong phủ không?”

Lục Diễn là vị biểu ca mà Nguyễn Minh Xu nhiều năm khuynh tâm ái mộ, là Thám Hoa lang được Thánh Thượng khâm điểm mùa xuân năm nay, tài mạo song toàn, tuấn tiếu tiêu sái.

Xuân Chi ngón tay dừng lại một chút: “Lục tam công tử tháng này vẫn ở trong phủ.”

Mẫu thân của Lục Diễn năm đó gả không tốt, khăng khăng gả thấp đến Lục gia. Lục gia từ trước khi nàng gả qua đã từ từ suy thoái, nhiều năm trôi qua cũng chưa khởi sắc, cuộc sống cũng trở nên thanh bần túng quẫn.

Cũng may Lục tam công tử tranh đua, năm nay mới mười bảy tuổi, lần đầu tham gia kỳ thi mùa xuân đã trở thành Thám Hoa lang, thi đình lại được bệ hạ ưu ái.

Xuân Chi đã gặp qua Lục tam công tử vài lần, trầm mặc ít lời, nghiêm túc đứng đắn, tính tình thanh lãnh. Đối với cô nương nhà nàng cũng không có sắc thái gì, đến gương mặt tươi cười cũng không chịu cho, đến sân viện hắn ở cũng không cho cô nương đi qua.

Lục tam công tử xác thực không giống hạng người thuần lương, cặp mắt kia không nhìn ra hắn đang suy nghĩ chuyện gì, gặp chuyện vẫn trấn định, tâm cơ lòng dạ như vậy mười cô nương nhà nàng cũng không đấu lại.

Trong lòng Nguyễn Minh Xu vui mừng, mị nhãn xấu hổ: “Ngươi giúp ta trang điểm xinh đẹp chút, ta muốn đi gặp Lục Diễn, nhất định phải đem Nguyễn Thanh La chìm vào quá khứ.”

Nguyễn Minh Xu ngây thơ cho rằng Lục Diễn không thích nàng là bởi vì nàng chưa đủ xinh đẹp. Nhưng là trong mắt Xuân Chi, Nguyễn Thanh La một cọng tóc cũng không thể so sánh với cô nương nhà nàng. Nguyễn Thanh La bộ dáng thanh tú, lớn lên tiểu gia bích ngọc, nhìn chỉ cảm thấy thoải mái, nhưng cùng hai chữ mỹ nhân không dính dáng đến.

Nói đến cũng thật kỳ quái, không chỉ Lục tam công tử đối với Nguyễn Thanh La lau mắt mà nhìn, đến vị hôn phu cũ của Nguyễn Minh Xu là Trương đại nhân, hiện giờ ở Hình Bộ nhậm chức cũng đối với Nguyễn Thanh La không giống người khác.

Xuân Chi thở dài, vốn dĩ định khuyên cô nương không cần lăn lộn, lại nghẹn trở về. Mỗi lần cô nương đi tìm Lục tam công tử đều là bị tức giận đến mức nước mắt lưng tròng chạy về, chôn mặt trong chăn trộm khóc, âm thanh cũng không dám quá lớn, sợ bị Hầu phu nhân phát hiện.

Nhưng lại thật sự thương tâm, nhịn lại không nhịn được, đàn phải vừa khóc vừa dùng trứng gà đắp đôi mắt.

Nguyễn Minh Xu vừa ra đến trước cửa lại khoác thêm chiếc áo choàng màu đỏ, mũ choàng dệt một vòng lông hồ ly tuyết trắng, nàng đứng ở trong sân dường như trong bầu trời tuyết chỉ có diễm sắc của nàng.

Nguyễn Minh Xu gấp không chờ nổi chạy đến sân của tổ mẫu, bị ma ma bên người hầu hạ tổ mẫu đón vào cửa, trong phòng đốt địa long ấm áp như mùa xuân, nàng gỡ xuống áo choàng, thanh thúy gọi tổ mẫu.

Lão thái thái thường ngày bất công cháu gái ruột thịt, huống chi Nguyễn Minh Xu hoa dung nguyệt mạo, đôi mắt đơn thuần tựa như nai con trong rừng, sạch sẽ, không hề tạp niệm.

Chỉ là đứa cháu gái này đầu óc đúng thật có chút ngu ngốc.

Lão thái thái kêu ma ma bưng tới điểm tâm nàng thích ăn, nắm lấy tay nàng: “Ngươi tới không khéo, tổ mẫu đang tính đi nghỉ.” Đúng là buổi trưa, lão thái thái có thói quen ngủ trưa.

Lão thái thái nói xong nghiêm túc nhìn mắt cháu gái, đúng là so với các nữ hài trong phủ lớn lên đều xinh đẹp hơn, đáng tiếc có chút xuẩn ngốc. Trước đó không lâu lại xảy ra sự tình như vậy.

Mặc dù lão thái bất công Nguyễn Minh Xu cũng lấy lợi ích của hầu phủ làm trọng, nàng biết Nguyễn Minh Xu không muốn gả cho Hiến Vương, nhưng việc đã đến nước này không có biện pháp khác.

Mấy năm nay lão thái thái cũng có sơ sơ nghe thấy, thân phận mẹ đẻ Hiến Vương ti tiện, chính hắn cũng là cái phế vật không lên được mặt bàn, ăn nhậu chơi gái cờ bạc mọi thứ đều tinh thông, nghe nói còn từng đùa chết thanh lâu kỹ nữ, khuê nữ hơi có chút thân phận cũng không chịu gả cho hắn. Hoàng đế lại không có ý tứ hôn, vị trí Vương phi vẫn luôn để không.

Nguyễn Minh Xu kỳ thật cũng đến tuổi nên xuất giá rồi, chỉ là trong kinh thành thanh danh của nàng không tốt, cập kê mấy tháng cũng chưa có người tới cửa cầu hôn.

Nàng nháo trừ Lục Diễn nàng sẽ không gả, trưởng bối liền dỗ dành nàng chờ Lục Diễn thi đậu công danh liền giúp nàng làm mai. Chính là Lục Diễn cũng không đồng ý.

Thật ra lão thái thái hy vọng Lục Diễn có thể cưới Nguyễn Minh Xu, Lục Diễn tương lai chắc chắn không phải vật trong ao, thân phận Cao Dương hầu phủ đích trưởng nữ gả cho hắn cũng dư dả.

Chỉ là hắn chậm chạp không lên tiếng, cuối cùng khuôn mặt uy nghiêm lạnh thấu xương nói: “Cưới vợ muốn cưới vợ hiền, biểu muội tính cách kiêu căng, Lục phủ ta hầu hạ không nổi, không phải ta lương xứng.”

Lời này nói thật sự nặng, một phần mặt mũi cũng không chịu cho, không giống Lục Diễn ngày thường tính nết ôn hòa nhường nhịn.

Nguyễn Minh Xu từ lúc vào nhà, ánh mắt vẫn luôn để ý tới nam nhân đứng ở cạnh cửa.

Hôm nay Lục Diễn mặc một thân gấm vóc thêu bạch hạc, dáng người gầy, sườn mặt ngược ánh nắng hiện lên thâm trầm nội liễm, hắn đứng bên cạnh Nguyễn Thanh La, khuôn mặt bình thường nghiêm túc lạnh nhạt nhiều ra vài phần ôn nhu khó có được.

Nguyễn Minh Xu ghen ghét đến sắp xé nát khăn tay, nàng nhịn không được nhìn qua thứ muội, Nguyễn Thanh La vẫn mặc quần áo cũ, hoa tai đều là kiểu dáng năm ngoái, thường thường không có gì đặc biệt, không chút nào thu hút.

Từ trong phòng lão thái thái đi ra, Nguyễn Minh Xu đã thiếu kiên nhẫn, tung ta tung tăng chạy đến trước mặt Lục Diễn, gọi thắng hắn tên: “Lục Diễn, ngươi không được nói chuyện với thứ muội của ta.”

Hành lang chìm vào yên tĩnh.

Lục Diễn giương mắt liền thấy một thân ảnh minh diễm chạy như bay mà đến, thiếu nữ tóc dài bay theo gió, da trắng như sứ, mát lạnh như băng tuyết. Khuôn mặt nàng ngây thơ, tơ lụa mềm mại đơn bạc dán lên eo mông, theo động tác đong đưa vạt áo mà tràn ra mù mịt hương ngọt.

Lục Diễn lạnh lùng dời mắt, tựa như căn bản không muốn nhìn nàng, hắn ngữ khí cũng thật lạnh: “Nguyễn cô nương, ta không phải nô bộc nhà ngươi hầu phủ.”

Nguyễn Minh Xu không biết nói chuyện, chỉ biết tức giận nói: “Tòa án nói không được là không được. Thứ muội này của tòa án căn bản không có thích ngươi như ta.”

Lục Diễn đè thấp mi, nhuệ khí tỏa lạnh lùng: “Nguyễn cô nương mở miệng ngậm miệng đều là thứ muội, ta ở trong nhà cũng là con vợ lẽ, không xứng nói chuyện cùng ngài.”

Thật ra Nguyễn Minh Xu không quá xem trọng thân phận đích thứ, ngoại trừ Nguyễn Thanh La. Nàng đối với các thứ muội khác trong nhà đều rất tốt, bình thường thường xuyên đem lăng la tơ lụa từ viện mình đưa cho các nàng. Nàng chỉ là không thích gọi tên của Nguyễn Thanh La.

“Ta...”

Kiên nhẫn của Lục Diễn đã cạn kiệt, ngắt lời nàng: “Huống chi Nguyễn cô nương đã có hôn ước, không nên tiếp tục dây dưa ta, thỉnh tự trọng.”

Đôi mắt của tiểu cô nương bị dăm ba câu bất cận nhân tình của hắn khiến cho tức đến mức đỏ lên. Tròng mắt xinh đẹp tràn đầy ánh nước, nàng chịu đựng chua xót nơi chóp mũi, nói không nên lời.

Nàng muốn nói Hiến Vương lập tức sẽ chết, nàng hôn ước sẽ trở thành phế thải, đến lúc đó nàng vẫn là muốn gả cho Lục Diễn.

Có điều Nguyễn Minh Xu không dám mở miệng, sợ ở ngay trước mặt hắn liền khóc. Hơn nữa gan nàng rất nhỏ, khó tránh khỏi nhớ đến việc chính mình thuê sát thủ đi gϊếŧ vị hôn phu, tâm trạng lập tức rơi xuống đáy cốc.

Nguyễn Minh Xu thẹn quá hóa giận trở về viện của mình, nước mắt lưng tròng ghé vào đầu giường, nhịn xuống không khóc, nước mắt lại không chịu khống chế bắt đầu rơi lách tách.

Nàng ghé vào gối đầu không biết lúc nào liền ngủ rồi.

Nguyễn Minh Xu mơ thấy ác mộng. Mơ thấy Hiến Vương đến tìm nàng báo thù, nàng chưa từng thấy Hiến Vương, trong mơ cũng không thấy rõ mặt hắn lắm.

Tựa như là gian phòng u ám đậm vị đàn hương.

Mắt cá nhân của nàng bị khóa lại bằng lắc chân ban ngày nam nhân đưa tới, lắc chân nối với dây xích mảnh, hơi thở hắn trầm liệt, ngón cái gầy trơ xương không chút để ý nắm lấy chỗ khác.

Đến xiêm y hắn cũng không cho nàng mặc tốt.

Nàng khóc nức nở hướng về phía sau mà bò, nghe thấy nam nhân phía sau cười khẽ, nam nhân lười biếng kéo kéo dây xích trong tay, liền đem nàng đang muốn chạy trốn túm trở lại.

Bàn tay lạnh băng dán lấy vòng eo nàng, ngay sau đó không chút để ý vỗ mông nàng, hung hăng cắn vành tai nàng: “Không phải muốn gϊếŧ ta sao?”

Đầu gối nam nhân thô bạo mở ra hai chân Nguyễn Minh Xu: “Ta biến thành lệ quỷ đến tìm ngươi đòi mạng.”

Ở trong mơ nguyễn Minh Xu sợ đến phát run, nhẹ giọng nức nở, nước mắt rơi lách tách, sợ đến không nói nên lời.

Nguyễn Minh Xu khóc đến nỗi bị dọa tỉnh dậy, gương mặt vẫn còn vương nước mắt, trên mặt hoa lê dính hạt mưa, vừa gầy yếu vừa đáng thương.

Nàng thật chột dạ. Lần đầu tiên gϊếŧ người, trong lòng nàng cũng sinh ra dày vò. Nàng chỉ có thể an ủi chính mình, Phật tổ cùng Bồ tát đều sẽ phù hộ nàng.

Xuân Chi kêu phòng bếp nấu canh an thần để trấn an nàng. Nguyễn Minh Xu thấy nước canh trong chén đen đặc, lập tức nhăn mày, lắc đầu không chịu uống.

Xuân Chi đang muốn khuyên cô nương tốt xấu gì cũng uống một ngụm thì gã sai vặt ngoài cửa mang theo người đến thông truyền, nói là người của Vương phủ đến.

“Nguyễn cô nương, Vương gia kêu nô tài đem đồ vật ngài không cẩn thận đánh rơi bên ngoài đưa trở lại, Vương gia nói ngài lần sau đừng vứt đồ bừa bãi như vậy nữa.”

Tim Nguyễn Minh Xu run lên, sắc mặt trắng bệch.

Xuân Chi mở cửa phòng, đem đồ vật Vương phủ đưa tới mang vào trong, sắc mặt cũng là trắng bệch.

Trong lòng ngực nàng chính là hộp gấm mà giữa trưa vừa mới ném văng ra.

Hiến Vương còn phái người đem đồ vật nguyên vẹn trở về.

Nguyễn Minh Xu thấy rõ ràng hộp gấm bị cháy hỏng, thiếu chút nữa liền té xỉu.