Chương 11

Lúc họ đi ngang qua, cô phục vụ loạng choạng, tay cầm không vững, một ít nước súp nóng hổi bị đổ ra ngoài.

Trần Chức Hạ theo bản năng muốn tránh đi, nhưng lại không tìm được chỗ để tránh.

Ngay khi cô cho rằng súp sắp đổ lên ngực mình thì một cánh tay đã vòng qua eo cô, nhẹ nhàng kéo về phía sau, cô hơi lùi lại nửa bước, lưng chạm vào ngực của Kỳ Hàng.

Xung quanh tràn ngập hơi nước nóng, các vị khách chợt dừng lại trong chốc lát, nhất thời tiếng người hỗn loạn im bặt.

Nhịp tim cũng tăng nhanh trong tích tắc.

Ngực của anh vừa cứng rắn vừa ấm áp.

Qua lớp vải mỏng, cô mơ hồ cảm nhận được tiếng tim đập của Kỳ Hàng.

Nước súp đổ ở bên chân của Trần Chức Hạ, cô phục vụ lấy lại bình tĩnh rồi vội vàng nói xin lỗi.

Một tay của Kỳ Hàng đang đút túi quần, một tay khác thì ôm eo của Trần Chức Hạ, ôm người cô hơi nghiêng sang một bên, ý bảo người phục vụ đi trước.

Mặt Trần Chức Hạ có chút nóng lên, cúi đầu đi về phía trước, Kỳ Hàng ở phía sau lại gọi cô: “Ngẩng đầu, nhìn đường.”

“À…”

Trước kia cô là người ngồi phía sau lén nhìn anh ăn, nhưng bây giờ hai người lại ngồi đối diện nhau, khi ăn Trần Chức Hạ còn có chút mất tự nhiên.

Sau khi ăn xong, Kỳ Hàng chở Trần Chức Hạ về khách sạn.

Kết quả khi vừa lên xe, Kỳ Hàng phát hiện xe không thể khởi động được nên anh xuống xe, mở mui xe ra kiểm tra động cơ.

Trần Chức Hạ im lặng đứng sang một bên.

Sau khi Kỳ Hàng kiểm tra kỹ lưỡng xong, anh nói với Trần Chức Hạ: “Chiếc xe này bị hư hỏng nghiêm trọng rồi, hiện tại không có cách nào sửa chữa được.”

“Vậy chúng ta phải làm sao bây giờ?” Trần Chức Hạ nói.

Kỳ Hàng vỗ vỗ phủi bụi trên tay: “Chỉ có thể để nó ở đây đến ngày mai rồi anh tìm người tới kéo xe đi sau.”

“Vậy để em gọi xe.”

“Ở đây nhiều người như vậy, chắc là không dễ gọi xe đâu.” Kỳ Hàng nói: “Đi xe buýt, rồi xuống xe đi bộ thêm một đoạn ngắn là đến phố nghệ thuật rồi.”

Gần phố nghệ thuật có trạm xe bus, trạm này mới được xây dựng trong hai năm gần đây, Trần Chức Hạ đã nhìn thấy nó khi cô đang sưu tầm các bài hát dân ca gần phố nghệ thuật.

“Đi thôi, quẹt thẻ của anh đi.” Kỳ Hàng vừa nói vừa lấy thẻ xe bus ra, giọng điệu có chút đắc ý: “Tám xu một người.”

Trần Chức Hạ: “Vậy anh còn…”

Kỳ Hàng: “?”

Trần Chức Hạ: “Rất có tiền.”

Kỳ Hàng: “…”

-

Vào mùa hè, ban đêm không nóng cũng không lạnh, từng cơn gió thổi qua làm dịu đi sự bồn chồn tích tụ trong ngày.

Bây giờ đã quá giờ ăn cơm, hai người sánh vai nhau đi trên đường, thỉnh thoảng còn lướt qua những người qua đường đang đi bộ tiêu thực sau bữa ăn.

Trần Chức Hạ vẫn đang nghĩ về chiếc xe tải bị hỏng của Kỳ Hàng.

Chiếc xe tải bể nát đến mức mắt thường cũng có thể dễ dàng nhận thấy, nhiều chỗ trên thân xe đã bong tróc sơn, có nhiều vết móp méo không thể sửa chữa.

Vừa lúc ăn cơm, anh đã ngăn Trần Chức Hạ lại, cho rằng tiền taxi đắt, bây giờ anh lại kiểm tra một chiếc xe tải sắp thành phế liệu mà mất nửa ngày.

Anh làm việc bán thời gian ở khắp mọi nơi, lái chiếc xe van cũ kỹ và giúp người khác giao hàng mỗi ngày.

Cô không thể tưởng tượng được Kỳ Hàng đã sống như thế nào trong những năm này.

Cô cũng không có cách nào tưởng tượng được làm thế nào mà anh lại trở thành một người như bây giờ.

Cô hơi nghiêng người nhìn anh, Trần Chức Hạ hỏi: “Kỳ Hàng, hiện tại anh đang làm công việc gì vậy?”

Kỳ Hàng quay đầu nhìn cô, hờ hững mở miệng: “Rất nhiều, lễ tân khách sạn, nhân viên phục vụ trong khách sạn, chạy việc vặt giao hàng cho người khác.”

“Vì sao?” Trần Chức Hạ muốn nói chút gì đó, nhưng đột nhiên lại không biết nên nói thế nào: “Tại sao anh…Rõ ràng là anh…”

Kỳ Hàng không trả lời, tiếp tục đi về phía trước.

Trần Chức Hạ đi theo anh, nhỏ giọng nói: “Em cảm thấy anh không nên sống như vậy.”

Kỳ Hàng cười: “Vậy anh nên sống thế nào?”

Đáng lẽ phải là một thân tràn ngập ánh sáng lung linh, tài hoa hơn người, độc nhất vô nhị, là nhìn có vẻ như nhàn nhã nhưng những việc làm và lời nói của anh lại có sức nặng, truyền cảm hứng cho mọi người.

Không phải giống như anh của bây giờ, sống ẩn mình trong cuộc sống thế tục, những lý tưởng, hoài bão và tài năng đều bị vùi lấp trong cuộc sống tầm thường.

Trần Chức Hạ nhìn anh một lúc lâu, nhưng cuối cùng cô cũng không nói ra những lời này.

Cô dừng lại, đứng nguyên tại chỗ nhìn anh, nhìn bóng lưng của anh, giọng nói không lớn không nhỏ, từng chữ đều lọt vào tai của Kỳ Hàng một cách rõ ràng: “Có phải vì chuyện năm đó không?”

Kỳ Hàng dừng bước, không đi về phía trước nữa.

Giọng anh có chút khàn, anh nói: “Không phải.”