Chương 3

Trường đại học của Trần Chức Hạ nằm ngay tại Hoài Viễn, là trường đại học nghệ thuật nổi tiếng nhất trong nước.

Năm thứ hai ở đại học, cô đã chụp và xuất bản tác phẩm đầu tiên của cuộc đời mình: Blue Magic.

Nó đã trở nên nổi tiếng trong giới trong một thời gian dài, thậm chí còn được rất nhiều người ngoài giới biết đến, nhận được nhiều lời khen ngợi từ mọi tầng lớp xã hội, cô còn giành được giải thưởng nhϊếp ảnh Trung Quốc Toàn cầu với tác phẩm này.

Tất cả mọi người đều nói cô là thiên tài hiếm có, không cần giáo viên nào dạy dỗ, mà vẫn có thể chụp ra được một bộ ảnh đẹp như thế.

Thế nhưng hai năm gần đây, truyền thông trong giới và một số người bình luận trên mạng đánh giá tác phẩm cô chụp càng ngày càng không có gì mới mẻ, thậm chí thoát ly phong cách nhẹ nhàng duy mỹ trước kia, bố cục màu sắc các loại khoa trương, không hề có kỹ xảo đáng nói, không có một chút nào gọi là tác phẩm nghệ thuật.

Trần Chức Hạ một mực bỏ hết ngoài tai, cô vẫn làm việc chăm chỉ để khám phá ra những phong cách mới mẻ mà cô chưa biết.

Người trong nghề và một số người hóng hớt ăn dưa thấy cô không chịu nghe những lời góp ý, mọi người từng cho rằng cô là thiên tài sa đọa, không ngờ cô lại có thể làm nên tác phẩm kinh người năm ấy.

Khi gần đến giờ ăn, Lâm Dữ Mân gửi tin nhắn tới, nói cho cô biết địa điểm ăn cơm.

Con phố nghệ thuật này tuy rằng phồn hoa, người đến người đi nườm nượp, nhưng khuyết điểm duy nhất chính là không dễ dàng bắt được taxi, Trần Chức Hạ đi đến đầu đường, đợi thật lâu cũng không bắt được chiếc taxi nào.

Chân trời vẫn còn vương chút tàn của ngày nắng, làn gió mát lạnh thổi tung tà váy, một đôi mắt nai mang theo sự dịu dàng của thiếu nữ cùng vài sợi tóc trước trán phiêu theo làn gió, tạo ra cảm giác mơ hồ không chân thật.

Đôi chân thẳng tắp dài lại mảnh khảnh, làn da trắng nõn đặc biệt thu hút ánh mắt người khác vào đêm tối.

Trần Chức Hạ đứng tại chỗ, cô vừa mới gọi điện thoại bắt một chiếc xe tới, rất nhanh liền nghe thấy phía sau truyền đến tiếng còi xe.

Cô quay đầu, nhìn thấy một chiếc xe van cũ kỹ đang tiến về phía mình, một nửa cửa kính bên lái đã hạ xuống, vừa vặn lộ ra khuôn mặt của Kỳ Hàng.

Xe dừng lại tắt máy bên cạnh cô, Kỳ Hàng thắt dây an toàn, hai tay cầm vô lăng, giọng điệu tùy ý nói: "Nơi này không dễ bắt taxi, tôi chở cô đi một đoạn?"

Trên phần mềm bắt xe cho thấy tài xế còn gần một tiếng đồng hồ mới đến được, Lâm Dữ Mân là một người thiếu kiên nhẫn, thúc giục gấp gáp, liên tiếp gửi mấy tin nhắn hỏi cô khi nào đến.

Cô không rành đường xá ở đây, Trần Chức Hạ không tiện từ chối, cô cho anh xem định vị trên điện thoại.

Tay trái Kỳ Hàng vịn vô lăng, tay phải gài số, khởi động lại xe van, tiếng xe van kiểu cũ có chút lớn, giọng nói của anh cùng tiếng xe khởi động hỗn hợp tiến vào lỗ tai Trần Chức Hạ: "Đi thôi, vừa vặn thuận đường.”

Trần Chức Hạ vốn định ngồi ghế sau, nhưng ghế sau đều bị tháo ra, toàn bộ không gian đều bị thùng giấy lớn nhỏ chiếm lấy, cô đành phải lên ngồi ghế phụ.

Trong xe là các loại mùi xăng và cao su kém chất lượng, xen lẫn với nhau, làm cho cô có chút không thở nổi.

Trong xe một đường rất yên tĩnh, con đường càng lúc càng ngoằn ngoèo, hai bên nhà cửa khó có thể nhìn rõ dưới màn đêm bao trùm, đèn pha chỉ có thể chiếu sáng phía trước một đoạn ngắn.

Hai người một đường không nói gì.

Trong bóng đêm dày đặc, Kỳ Hàng lái xe rất ổn định, hai mươi phút sau, anh đỗ xe ở đầu ngõ nhỏ.

"Đến rồi."

Trong hẻm đều là quán ven đường cùng các loại nhà hàng, là một con phố ăn vặt, nơi này tuy hẻo lánh nhưng hương vị rất đặc sắc, bởi vậy việc buôn bán vô cùng thuận lợi, rất nhiều người tới đây để thưởng thức mỹ vị.

Trần Chức Hạ đi theo Kỳ Hàng xuống xe, chờ anh gọi điện thoại xong, nói: "Cảm ơn.”

Tóc anh hơi dài một chút, cũng không có được chăm sóc tỉ mỉ, tóc trước trán sắp che qua mắt, khiến cho người khác không nhìn rõ biểu tình của anh.

Kỳ Hàng nhét điện thoại di động vào túi quần, ánh mắt nhìn về phía cô, trong ánh mắt nhìn không ra bất kỳ cảm xúc nào, gật gật đầu.

Thẳng đến khi bóng lưng Trần Chức Hạ biến mất trong đám người lưu động ở ngõ nhỏ, Kỳ Hàng mới thu hồi tầm mắt, điện thoại di động trong túi quần lại vang lên.

"Có chuyện gì?"

Trong ống nghe loáng thoáng truyền đến thanh âm thúc giục của đối phương: "Anh đến chưa? Trương tổng đã chờ anh rất lâu rồi.”

"Đến ngay."

Kỳ Hàng lên xe khởi động lại, anh lái xe ngược hướng đi vào ngõ.