Chương 4

Trong phòng riêng của khách sạn, sau vài vòng uống rượu với khách hàng, Chu Văn Dịch nhìn thấy một tin nhắn từ Kỳ Hàng.

[Phòng nào?]

[306, vẫn là vị Trương tổng lần trước, hình như ngài ấy đã uống trước vài chén, cho nên chậm chạp không chịu ký hợp đồng.]

Trong phòng, Trương tổng đã uống đến mặt đỏ tai hồng, thấy Kỳ Hàng tiến vào, hắn thở hổn hển hướng về phía anh cười: "Ôi chao, Kỳ tổng tới rồi, mau tới đây! Hôm nay không say không về!”

Giờ phút này tuy rằng Kỳ Hàng ăn mặc đơn giản, nhưng lại tràn ngập khí chất cao quý và lãnh đạm, hoàn toàn không còn dáng vẻ suy đồi tùy ý như ban ngày.

Trên mặt anh treo lên nụ cười không nhạt không mặn, thong thả nói: "Trương tổng khách khí, uống nhiều một chút, có gì cứ ghi vào hóa đơn của tôi.”

Trương tổng và Kỳ Hàng trước đó đã nói chuyện hợp tác không ít lần, biết anh không uống rượu.

Cho dù đó là cuộc xã giao quan trọng, cần phải cho đối phương một chút mặt mũi, và anh chưa bao giờ phá vỡ quy tắc đấy.

Nhưng giờ phút này Trương tổng đã uống đến mức không biết trời trăng sao đất, nhất thời quên mất thói quen này của Kỳ Hàng, hắn nâng chén rượu đưa đến bên miệng Kỳ Hàng.

Kỳ Hàng kịp thời ngăn lại, mặt mày lộ ra vẻ lạnh lẽo, ngữ khí rõ ràng không có nhiều kiên nhẫn: "Trương tổng, trước tiên nói chính sự.”

"Không vội không vội, rượu này còn chưa uống hết mà."

"Con trai Trương tổng gần đây ở nước ngoài thế nào rồi? Tôi có thể giúp gì cho ngài không? ”

Ngay khi những lời này vừa thốt ra, trong nháy mắt đầu óc Trương tổng thanh tỉnh được chút ít, hắn ý thức được mình đang làm cái gì, vội vàng buông ly rượu xuống, ngữ khí có chút cầu xin tha thứ: "Kỳ tổng, chuyện hợp đồng dễ nói, cậu xem chuyện con trai tôi..."

Đều là người hiểu rõ nhau, nói một chút liền thông suốt.

Đúng lúc này Chu Văn Dịch đưa lên hợp đồng.

Trương tổng lau mồ hôi mỏng trên trán, khiêm tốn ký tên.

"Yên tâm, con trai ngài hiện tại không có việc gì." Hai bên ký xong, khóe miệng Kỳ Hàng nhếch lên cười: "Cuộc thi ảnh dust kia, Trương tổng cũng nên đầu tư chút.”

Trương tổng vội vàng đáp: "Vâng vâng, chúng tôi cũng coi như là một trong những nhà tổ chức.”

"Được, tiếp theo còn phải cùng Lý tổng tiến hành hợp tác."

"Nói chuyện thì dễ thôi."

Mấy tiếng sau, bữa tiệc kết thúc, Kỳ Hàng mang theo hợp đồng đã ký xong đi ra khỏi khách sạn.

Bóng đêm hơi lạnh, ánh đèn hai bên đường rực rỡ, Kỳ Hàng mở cửa xe, đang muốn ngồi vào, Chu Văn Dịch đi theo phía sau anh nói: "Bài viết trên hot search weibo kia, có cần can thiệp không?”

Động tác của Kỳ Hàng dừng lại.

Chu Văn Dịch lại nói: "Còn chưa tra được là ai đăng bài, độ phổ biến hiện tại không nhỏ, nếu cứ tiếp tục thì rất có thể sẽ ảnh hưởng tiêu cực đối với cô ấy.”

"Vậy thì nghĩ biện pháp đi." Kỳ Hàng đứng bên cửa xe, ánh mắt bình thường xa xăm, ngữ khí quyết đoán, không chút do dự.

____

Phần súp nhỏ trong nồi không ngừng sôi lăn tăn, hơi nóng bốc lên, kí©h thí©ɧ vị giác của con người.

"Nếm thử đi, mình đã ăn thử vài quán ở đây rồi, nhưng đây là quán ngon nhất đấy." Lâm Dữ Mân gắp viên thịt bỏ vào bát nhỏ trước mặt Trần Chức Hạ.

Trần Chức Hạ nhìn những viên thịt tròn trịa trong nồi nhỏ trước mặt Lâm Dữ Mân: "Buổi tối cậu ăn nhiều như vậy à?”

Lâm Dữ Mân ăn một lúc liền thấy nóng, cô ấy cởϊ áσ sơ mi mỏng bên ngoài, chỉ mặc một chiếc bra màu đen, lộ ra xương quai xanh gợi cảm, cổ thon dài, không thèm để ý nói: "Mình cũng không dễ tăng cân đâu."

Cô xuyên thấu qua hơi nước nhìn người cúi đầu ăn uống ở đối diện: "Gặp Kỳ Hàng rồi?”

Trần Chức Hạ gật đầu: "Ở một khách sạn nhỏ, anh ấy đang làm lễ tân ở đó.”

Lâm Dữ Mân nói: "Mình biết ngay mà, khách sạn đó rất nổi tiếng, tất cả là nhờ khuôn mặt của cậu ấy."

"Cậu không thấy tò mò sao?"

Trần Chức Hạ nhìn cô: "Tò mò cái gì?”

Lâm Dữ Mân ngồi đối diện cô, tiến thẳng về phía trước: "Tò mò tại sao cậu ấy lại lưu lạc như bây giờ, làm lễ tân để duy trì cuộc sống.”

Trần Chức Hạ khẽ nhìn thịt bò viên trong chén nhỏ, không ngừng chọc vào.

Lái chiếc xe tải cũ nát, làm lễ tân homestay, trông anh có vẻ rất khó khăn.

Mấy năm không liên lạc với Kỳ Hàng, cô không biết anh đã xảy ra chuyện gì.

Trong lần gặp mặt cuối cùng của năm đó, khi cô vội vã chạy đến tòa nhà giảng dạy của Học viện Mỹ thuật của trường, cô chỉ thấy anh cúi đầu bước ra ngoài và được những người xung quanh bảo vệ.

Trong nháy mắt lướt qua, tầm mắt của cả hai giao nhau.

Ánh mắt của anh trong trẻo lạnh lùng và bình tĩnh.

"Không tò mò, mình và anh ấy lại không có quan hệ gì." Trần Chức Hạ nói.

"Mình cũng không nói hai người có quan hệ gì đâu." Lâm Dữ Mân trêu chọc cô.

Mặt Trần Chức Hạ không chút thay đổi, nhét cho cô một viên thịt viên, bịt miệng cô ấy lại.