Chương 9

Trong triển lãm thật sự là không có gì để xem, Trần Chức Hạ tìm cớ, nhanh chóng rời đi.

Khi cô trở lại phố Nghệ thuật, đã đến giờ ăn trưa.

Mấy ngày ở Hoài Viễn, không phải ra ngoài hóng gió thì là ở trong phòng xem ảnh, những năm gần đây xung quanh mọc lên những toà kiến trúc mới cùng khu thắng cảnh, lúc Trần Chức Hạ đi hóng gió, đều thăm quan qua một lần, duy chỉ có con phố nghệ thuật này, cô còn chưa đi dạo qua.

Cô định đi ăn chút gì đó, mấy năm trước cô chỉ lo chạy đi quay phim, dẫn đến hư dạ dày rất nhiều, sau đó cô chú ý tới, bắt đầu chăm chút việc ăn uống, cho nên cô không dám ăn cơm lệch giờ nữa.

Đi vào một quán ăn vặt, trong tiệm không có ai, vừa ngồi xuống, liền thấy Kỳ Hàng đeo tạp dề từ phòng bếp phía sau đi ra.

Trần Chức Hạ nhịn không được hỏi anh: "Tại sao anh lại ở đây?"

Kỳ Hàng: "Làm việc."

Làm việc?

Trong nháy mắt cô có chút lộn xộn, nghĩ đến đêm đó khi ngồi trên chiếc xe tải kia, không gian ghế sau đầy thùng carton, thoạt nhìn giống như là một ít hàng hóa xây dựng.

Làm lễ tân, bồi bàn, lái xe tải rách nát để trở hàng hóa cho người khác.

Chẳng lẽ là anh... Thiếu tiền?

Kỳ Hàng lấy thực đơn ra đưa cho cô: "Ăn cái gì vậy?”

Trần Chức Hạ gọi một bát bún cá.

Vài phút sau, Kỳ Hàng bưng một bát bún cá nóng hổi từ đầu bếp phía sau đi ra, đặt lên bàn trước mặt cô.

Ngay khi anh chuẩn bị rời đi, Trần Chức Hạ gọi anh lại.

"Tôi mời anh ăn cơm." Cô nhìn Kỳ Hàng: "Anh muốn ăn cái gì?”

"Cảm ơn tôi?"

"Vâng." Trần Chức Hạ không phủ nhận

Kỳ Hàng ngồi xuống đối diện cô, lưng lười biếng tựa vào lưng ghế, nhướng mày nhếch môi: "Được rồi, nhϊếp ảnh gia Trần, vậy đãi tôi một bữa thật ngon đi.”

Ánh mặt trời buổi chiều chiếu tới, chiếu lên người anh một tầng ánh sáng, đường nét trên mặt sạch sẽ lưu loát, càng thể hiện ngũ quan lập thể của anh, trên sống mũi một nốt ruồi rõ ràng có thể thấy được.

Trần Chức Hạ có đôi khi sẽ cảm khái, thượng đế thật sự rất không công bằng, lúc đi học thành tích của anh rất xuất sắc, diện mạo tuấn khí, điều kiện gia đình ưu việt, giống như tất cả những thứ tốt đẹp đều thể hiện trên người anh.

Năm đó bên cạnh Kỳ Hàng không có bất kỳ người khác phái nào, sau khi biết anh độc thân, Trần Chức Hạ lớn mật thổ lộ với anh.

Thật ra cô cũng không biết mình lấy dũng khí từ đâu ra.

Nhân vật phong vân trong sân trường bị một cô bé mềm mại ngây thơ chặn trên đường, người qua đường nhao nhao ném tới ánh mắt bát quái.

"Là ai đây?"

"Hình như là Trần Chức Hạ, vừa mới đoạt giải thưởng nhϊếp ảnh gia người Trung quốc toàn cầu."

"Lợi hại thật! Vừa xinh đẹp vừa tài hoa, Kỳ Hàng này còn có thể từ chối không?”

Trần Chức Hạ nghe người qua đường nói chuyện, tim đập không ngừng.

Căng thẳng, mong đợi.

Nắng như thiêu đốt trên đầu, hơi nóng bao quanh toàn thân.

Mái tóc lòa xòa trên trán của người thanh niên trước mặt gần như che mất đôi mắt và lông mày của anh, nhưng Trần Chức Hạ vẫn thấy rõ trong mắt Kỳ Hàng lạnh lẽo, như mặt hồ đóng băng.

Lạnh lùng hơn thái độ của anh bất cứ lúc nào.

Anh vòng qua Trần Chức Hạ, hoàn toàn không để ý tới cô, tiếp tục đi về phía trước.

Không có câu trả lời, chỉ là một câu trả lời.

Trần Chức Hạ luống cuống đứng tại chỗ.

Người qua đường phía sau vẻ mặt khϊếp sợ.

Thổ lộ không thành công, cô thực sự không quá buồn đâu.

Nhưng hiện tại gặp lại nhau, cả hai đều đã trưởng thành, trước kia là thiếu niên mơ mộng nhiệt huyết, bây giờ là người trưởng thành không dám xúc động.

Chẳng qua, nếu như không có chuyện kia phát sinh, giữa bọn họ, thì có phải là trước đây bọn họ đã có cơ hội nói rõ với nhau hay không?

***

“Anh quyết định địa điểm đi, em sẽ mời anh ăn cơm.” Trần Chức Hạ nói.

“Được.” Kỳ Hàng nói: “Vậy chúng ta đi quán ăn vặt trước cổng trường đi.”

Đại học nghệ thuật Hoài Viễn nằm ở khu vực phồn hoa nhất của thành phố Hoài Viễn, xung quanh là các trung tâm thương mại, siêu thị với đủ loại cửa hàng, thứ gì cũng có, ở phía đối diện trường học, bên kia đường có một quán ăn vặt kinh doanh rất tốt, khi còn đi học cô cũng thường xuyên đến cửa hàng này để ăn cái gì đó.

Chỉ là sau khi tốt nghiệp, cô rời khỏi thành phố Hoài Viễn, cũng không còn ghé thăm cửa hàng đó nữa.

“Được, vậy tối mai có được không?”

“Được thôi.”

Sau khi trở về phòng, Trần Chức Hạ thức cả đêm để sửa lại bản vẽ, trước khi ngủ cô đã đặt báo thức của đồng hồ, rồi ngủ một giấc đến tận buổi chiều ngày hôm sau.

Ở bên ngoài cửa sổ, bầu trời đã sớm nhuốm ánh chiều tà của hoàng hôn, bầu trời trông mờ mịt, u ám thấy rõ.