Chương 7: Nam thê hào môn

“Sầm, Sầm Thiếu.” Vương Vị Sơ ấp úng nói.

Sầm Nghiêu gật đầu, anh đẩy đĩa nấm vị cua nướng sốt gan ngỗng ra: "Muốn ăn không?"

Mọi ánh mắt đều đổ dồn lên người Vương Vị Sơ.

Vương Vị Sơ rất thích ăn món này, nhưng nhà họ Trình rất chú ý đến lễ nghi nên cho dù là món yêu thích cũng không được ăn nhiều. Vương Vị Sơ không muốn để lộ mình không phóng khoáng nên đã ăn ít hơn. Đặc biệt là bây giờ, cậu không có cảm giác thèm ăn chút nào.

Vì vậy, Vương Vị Sơ lắc đầu.

Người nhà họ Trình khẽ nhíu mày.

Sầm Nghiêu rút tay lại, bị từ chối nhưng anh vẫn không tức giận chút nào. .

Anh vẫn lạnh nhạt như cũ.

Nhưng chân anh vẫn không rút lại.

Vương Vị Sơ nắm đôi đũa, trong lòng cậu dần dần cảm thấy xấu hổ. Sau đó cậu mới nhớ ra… Sao Sầm Nghiêu biết cậu thích ăn món đó…

Ăn bữa cơm này đến mơ mơ hồ hồ.

Vương Vị Sơ cơ bản không ăn gì.

Mẹ Trình đề nghị Sầm Nghiêu ở lại đây ở một đêm.

"Mấy năm không gặp, không thể cứ đi về như vậy được. Nghiêu Nghiêu, con ở lại đây một đêm đi, căn phòng hồi cấp hai con ở vẫn còn đó. Tất cả đã được dọn dẹp sạch sẽ..."

Cả nhà Trình gia ra trận, ý đồ thuyết phục Sầm Nghiêu.

Sầm Nghiêu: “Được.”

Người nhà họ Trình sửng sốt, không ngờ Sầm Nghiêu lại dễ dàng đồng ý như vậy.

Trình Thúc Văn cảm thấy vui mừng, niềm vui trên khuôn mặt khó có thể che giấu được... Có phải vì hắn mà Sầm Nghiêu mới đồng ý nhanh đến như vậy không?

Mẹ Trình mỉm cười nói: "Các con có thể tâm sự một lát..."

Trình Thúc Văn gật đầu rồi nhìn về phía Sầm Nghiêu.

“Con bị lệch múi giờ vẫn chưa điều chỉnh lại được.” Sầm Nghiêu thản nhiên nói.

Mẹ Trình vội vàng nói: “Vậy thì con đi nghỉ trước đi, Thúc Văn, con và Nghiêu Nghiêu lên lầu đi. Nhìn cách bài trí trong phòng xem có phù hợp với sở thích của Nghiêu Nghiêu không. Nghiêu Nghiêu, trên lầu được dọn dẹp rất sạch sẽ, bác biết con thích sạch sẽ..."

Trình Thúc Văn đứng dậy đi theo Sầm Nghiêu lên lầu.

Trước khi Sầm Nghiêu lên lầu, anh lại liếc nhìn Vương Vị Sơ một lần nữa, nếu không có sự việc dưới gầm bàn lúc nãy, có khi cậu sẽ cho rằng đó là ảo giác của chính mình.

Những người khác tự nhiên quên mất Vương Vị Sơ.

Vương Vị Sơ mím môi đi lên lầu.

Sầm Nghiêu bước vào phòng.

Nhưng Trình Thúc Văn dừng lại, hắn quay đầu nhìn Vương Vị Sơ: “Đêm nay em ngủ ở phòng khách đi.”

Trình Thúc Văn bề bộn nhiều việc, thỉnh thoảng khi họ bận rộn, cả hai sẽ không làm chuyện yêu nữa.